Chương 3: Hồng Trà Vs Trà Xanh

Thiện Sơ dụng thân phận con trai hợp pháp, phối hợp với kĩ năng

"Có phải tôi không mang họ Đinh nên ba ghét tôi không" chặn họng Đinh Mẫn Sinh, đồng thời giam Đinh Mẫn Sinh trong vùng lí lẽ đạo đức.

Đó chính là nghệ thuật pha trà chân chính.

Chỉ cần Đinh Mẫn Sinh còn muốn giữ thể diện thì không thể không nuốt chén trà xanh này vào bụng.

Mà một triệu cũng không phải là con số to tát gì, Đinh Mẫn Sinh ngay lập tức đầu hàng.

Thế nhưng ông ta vẫn ra vẻ trưởng bối khoan dung:

"Tiền này để dành cho con sinh hoạt, tiêu xài phung phí thì có hết ba cũng không thể cho thêm đâu đấy!"

Biết rồi.

Thiện Sơ trả lời Ok, cứ thế nhé.

Nói rồi cúp điện thoại ngay.

Đinh Mẫn Sinh nổi giận đùng đùng.

Kiếp trước Thiện Sơ nén uất ức trong lòng, không thèm chọc đến Đinh Mẫn Sinh, để cho ông ta sống quá ung dung tự tại.

Mà bây giờ Thiện Sơ thích gì làm đó, bước vào kì phản nghịch, Đinh Mẫn Sinh muốn phản đối cũng không có cách nào.

Loại người như Đinh Mẫn Sinh, thật ra vẫn luôn thiên vị con trai.

Thường ngày ông ta đối xử với Tiêu Kiều và con gái nhỏ quả thật không tệ, thế nhưng xếp hạng của Thiện Sơ trong lòng của ông ta vẫn khá cao, có lẽ chỉ thua mỗi đứa con trai họ Đinh kia.

Lúc trước Thiện Sơ hao tâm tổn sức đối phó với Tiêu Kiều, ngược lại lại để cô ta chiếm được điểm đạo đức trong mắt người khác.

Trên thực tế, Tiêu Kiều chả là cái đinh gì.

Tuy Tiêu Kiều là mẹ kế nhưng thực chất cũng chỉ là kẻ thứ ba, mang theo tội danh mà bước chân vào cái nhà này, chỉ cần Thiện Sơ bán thảm một chút, thậm chí còn không cần tự mình ra tay, miệng lưỡi thiên hạ cũng đủ để dìm chết Tiêu Kiều.

Thiện Sơ mở ghi nhớ trên điện thoại lên, đầu ngón tay vuốt ve màn hình đang hiển thị dòng ghi chú:

[ Tiếc nuối tuổi 16 : Để gia đình đó sống quá tốt.

]

Tất nhiên gia đình kia chính là cả nhà Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều.

Cậu chưa bao giờ thuộc về căn nhà đó.

Những năm ấy quả thực đã nhường nhịn bọn họ quá nhiều, trong khi bản thân lăn lộn cực khổ ở Anh thì họ lại sống xuôi chèo mát mái, tiêu tiền như nước.

Thiện Sơ mỉm cười lạnh nhạt, lần này sẽ không như vậy nữa.

Cho dù cậu đang ở tận nước Anh xa xôi, cuộc sống như ngồi trên đống lửa cũng có thể đối phó bọn họ.

Sau đó, Thiện Sơ tiếp tục nhập vài chữ:

[ Tiếc nuối tuổi 16 : Khiến lũ bạo lực học đường phải trả giá.

]

Thù này cũng phải trả cho xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!