Tề Tuyên từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch vết bụi đen trên tay ta rồi nói:
"Trước đây ta đã nói dối em, ta nói em là bằng hữu của ta, thực ra không phải vậy."
Chàng ấy cách ta có chút gần, ta có thể thấy rõ lông mi chàng ấy đang rung rung.
"Một khắc kia, trong lòng ta sinh ra ý nghĩ muốn cùng em chung sống cả đời."
Ánh mắt nóng bỏng của chàng khiến lòng ta hoảng loạn, ta chợt nhớ ra một chuyện, lấy miếng ngọc bội trong n.g.ự. c ra trả lại cho chàng.
Tề Tuyên không nhận, nói:
"Bây giờ là của em, chỉ cần em muốn, ta cũng là của em."
"Tống Nhược, em có muốn ta không?"
Ta ngơ ngác nhìn chàng ấy, hỏi:
"Phu nhân, chúng ta sẽ có một kết quả tốt sao?"
Sẽ. Tề Tuyên nói.
Giọng nói của chàng ấy quá mức chắc chắn khiến ta tràn đầy mong đợi về tương lai.
Ta nói:
"Vậy thì ta muốn chàng."
Tề Tuyên À, nói:
"Đầu của Tam hoàng tử đáng giá ngàn vàng, ta bây giờ không có tiền, không thể làm gì khách hơn là đem mình tặng lại cho em."
......
Tề Tuyên không nhịn được cười, tựa đầu vào vai ta nói:
"Tống Nhược, em thật là dễ gạt, sao em biết được lời hứa hẹn khô khan này có thể thực hiện được hay không?"
Tất nhiên ta không tin vào lời hứa của nam nhân, nhưng Tề Tuyên thì khác.
Trong mắt ta, chàng ấy ở đâu đó giữa nam nhân và nữ nhân, chàng ấy đáng tin cậy.
Huống chi, nếu chàng ấy thật sự lừa gạt ta, ta liền gi
-ếc c.h.ế.t, chôn cạnh mộ chủ nhân, mỗi năm đều dâng một nén nhang.
"Tống Nhược, em có nghe không?"
Tề Tuyên nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan vào nhau,
"Ta bây giờ là của em, em muốn làm gì ta đều được."
Ta cam kết với anh, nói:
"Ta sẽ không chiếm tiện nghi anh, từ nay trở đi, an toàn của chàng sẽ do ta phụ trách."
"Tống Nhược, ý ta nói không phải như vậy."
Vậy ý gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!