Khi ta tỉnh lại đã là ngày thứ hai, vết thương trên người ta đã được băng bó lại, ngay cả quần áo cũng được thay sạch sẽ.
Ta ngồi dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là quán trà trước đây mà ta đã nhầm lẫn đi vào.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Tuyên Thê bưng một chén thuốc đi vào.
Ngoài trời mưa tầm tã, cô ấy mặc bộ quần áo màu xanh lá cây, tóc tùy ý buộc đằng sau ót, mặt không đánh phấn.
Ầy, nhìn hơi giống nam nhân.
Cô ấy nói: Em tỉnh rồi à?
Vâng.
Ta thầm nói, giọng phu nhân khá thô có chút giống nam nhân.
Tuyên Thê ngồi ở mép giường, múc một thìa thuốc đưa tới miệng ta, nói:
"Ta để nguội một lúc rồi, không nóng."
Ta ngoan ngoãn uống xong, nói:
"Phu nhân, người đút ta uống thuốc, tướng quân biết sẽ không tức giận chứ?"
Cô ấy cong ngón tay búng trán ta:
"Bớt nói hươu nói vượn."
Tuyên Thê cầm chén thuốc đi, xuống phòng bếp cầm một chén cháo tới, vừa đút cho ta vừa nói:
"Em sau đừng làm cái việc l.i.ế. m m-á -u trên lưỡi đao này nữa, ta sợ có một ngày sẽ phải đi nhặt x.á. c cho em."
"Phu nhân làm sao biết ta là sát thủ?"
Từ từ đoán được.
Ta im lặng một lúc, vẫn là đem chuyện người khác thuê ta giả làm trà xanh nói cho cô ấy biết.
Ngoại trừ người trung gian, không có ai biết thân phận thật sự của người thuê và người được thuê, ta sợ có người sẽ gây bất lợi với cô ấy.
Tuyên Thê cười nói:
"Không sao, dù gì cũng là Bùi Ngôn trả tiền thuê."
?
Tuyên Thê không tiếp tục nữa mà quay lại chủ đề ban đầu nói:
"Sau khi đoán được thân phận của em, ta luôn phập phồng lo sợ."
Nhưng nếu ta không làm sát thủ, thì ta có thể làm gì?
Những năm nay không phải ta không thử đổi nghề, nhưng đồng loạt đều thất bại.
Ta thuận miệng hỏi:
"Ta không làm nữa, thì người nuôi ta à?"
Được, ta nuôi em. Tuyên Thê gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!