Chương 9: (Vô Đề)

Mẹ không phải yêu người ta đó chứ!?

"Con dâu nhà mình đâu con?" Bà Lâm thu ngược cây kéo tỉa cây về, nhìn phía sau Lâm Duyệt Vi, "Con bé không cùng con về à?"

Lâm Duyệt Vi ngồi taxi về, lửa giận trong lòng đã tiêu đi. Nàng cũng tự nghĩ ra lý do cho chính mình khi đột nhiên nổi giận: Nàng muốn xem ảnh cưới, Cố Nghiên Thu không muốn xem, vô tình hóa thành thua đối phương ở điểm này một bậc. Lâm Duyệt Vi là một người hiếu thắng trong mọi hoàn cảnh, mọi việc đều phải thắng, nếu Cố Nghiên Thu lãnh đạm với nàng, thì nàng càng phải lãnh đạm với đối phương hơn.

Trên phương diện này, Cố Nghiên Thu thật sự đoán không sai, nàng chỉ là một cô gái mới ra đường đời, đối với thế giới này còn ôm một trình độ ngây thơ nhất định, thân phận thiên kim hào môn của nàng cũng cho nàng sự tự tin thích tùy hứng làm bậy. Không phải chuyện gì cũng đều có thể phân cao thấp, thí dụ như cảm tình và những chuyện khác.

Một ngày nào đó nàng sẽ hiểu rõ.

Tóm lại bây giờ Lâm Duyệt Vi hoàn toàn không xem mình như người vừa mới kết hôn, nàng không thèm để ý, xem nhẹ thái độ phân biệt đối xử của bà Lâm, ngón tay móc túi xách, mắt nhìn thẳng đi về phía cửa chính.

Bà Lâm: "Đứng lại."

Lâm Duyệt Vi một chân đã tiến vào cửa.

Bà Lâm: "......"

Bà ném kéo tỉa cây đi, theo sát phía sau vào nhà.

"Mẹ nói chuyện với con sao con không thèm để ý hả?" Bà Lâm hỏi. Bà thoạt nhìn khá tuổi trẻ, mà trên thực tế tuổi tác cũng không lớn, chỉ mới ngoài bốn mươi, lúc chưa xuất giá đã được người trong nhà sủng lên trời, sau khi gả đến nhà chồng vẫn được chồng và con gái sủng ái

-- tuy rằng Lâm Duyệt Vi là bị bắt ép, nhưng luận bối phận, trong nhà nàng nhỏ nhất, nàng mà không thuận theo mẹ nàng thì sẽ bị ông Lâm tận tình khuyên bảo giáo dục một phen.

Hai ông bà có sở thích lải nhải không khác gì nhau, nhưng ông Lâm lải nhải theo lý tính và cảm tính, vì nghề tay trái của ông là diễn thuyết gia, đặc biệt rất thích cổ động người khác, mỗi lần Lâm Duyệt Vi hạ quyết tâm tuyệt không khuất phục thì chỉ sau hai ba câu đã bị ông lừa dối đến sửng sốt rồi mới phát ra tỉnh ngộ từ nội tâm .

Nhiều năm qua, Lâm Duyệt Vi đã sống trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng của hai người thích nói nhảm. Cũng may bây giờ vị nói nhảm cao minh kia đã đi công tác bàn chuyện làm ăn, chỉ còn lại một người nói nhảm cấp thấp mà Lâm Duyệt Vi đã sớm sản sinh ra sức miễn dịch từ lâu.

"Không nghe thấy gì hết." Lâm Duyệt Vi ra vẻ kinh ngạc mà trả lời, mẹ nàng lại nghĩ nàng bị điếc thật, cho rằng nàng nói không nghe thấy thì chính là không nghe thấy.

"Con dâu của mẹ đâu?" Bà Lâm truy vấn.

"Mẹ có con dâu à? Con dâu mẹ là ai cơ, sao con lại không biết nhỉ?" Lâm Duyệt Vi thành thạo mà trả lời bà Lâm, ném túi lên sofa, từ tủ lạnh lấy nước ra uống, ngồi xuống sofa, trên bàn đều là tách uống trà, duy nhất có một thì lại đang chứa nước bên trong, bếp quá xa, nàng lười ngồi dậy, bèn nhỏm người qua lấy một chiếc ly đế cao

-- phỏng chừng là mẹ nàng đặt ở chỗ này, tính uống rượu, nhưng hiện tại do nàng dùng, Lâm Duyệt Vi đổ nước chanh mới vắt vào, đến khi gần đầy.

Bà Lâm quát nhẹ nàng: "Con biết lễ nghi một chút được không?"

"Con khát sắp chết rồi, chờ lát nữa hãy nói." Lâm Duyệt Vi cầm ly lên uống một hớp hơn phân nửa mới thở hắt ra, thoạt nhìn dáng vẻ khá thoải mái, một bên lông mày cong lên một độ cong phóng túng, nói, "Ở nhà còn lễ nghi gì chứ, lần trước con còn thấy ba dùng ly rượu để uống sữa bò, sao không thấy mẹ mắng ba?"

Bà Lâm thiếu kỹ năng nói nhảm nên nghẹn họng một chút, rất nhanh đã tìm được một điểm đột phá mới, bà nhấc chân nhẹ nhàng đá đá Lâm Duyệt Vi đang cà lơ phất phơ mà lắc lư cẳng chân: "Đứng không ngay ngắn, ngồi không chuẩn mực."

Lâm Duyệt Vi: "Về phương diện này, con chính là hoàn mỹ kế thừa từ ba, lần trước ba còn trực tiếp nằm xuống luôn."

Bà Lâm: "Ông ấy là nằm, con thì là nằm sao? Ông ấy có nằm cũng nằm đến anh minh thần võ......"

Lâm Duyệt Vi lập tức nằm xuống, một giây tuyệt không do dự.

"Mẹ, mẹ có biết cái gì gọi là truyền dạy giáo dục con người bằng hành động gương mẫu chưa? Mẹ có rảnh nói con, không bằng đi nói ba đi, ai bảo ba không làm gương tốt, con nhất sẽ học theo."

Bà Lâm: "Con--"

Lâm Duyệt Vi thổi thổi móng tay được cắt tỉa đến mượt mà chỉnh tề, không sơn móng tay như mẹ của nàng, nàng không thích quá nổi, nhẹ nhàng bâng quơ mà tỏ vẻ miệt thị bà: "Được rồi mẹ, mẹ mấy cân mấy lượng con còn không biết sao? Mẹ tính thừa dịp con chưa chuẩn bị thực hành đả kích con sao, ba mà không có ở nhà thì mẹ chỉ giống rắn mẹ bị mất răng thôi, hoàn toàn không uy hiếp được con."

Bà Lâm trợn trắng cả mắt.

Lâm Duyệt Vi uống hết nước chanh, đứng lên, dò xét bà Lâm, bình phẩm nói: "Kỹ thuật diễn như mọi khi không có tiến bộ, mẹ cứ như vậy, may mà chưa đầu quân cho giới nghệ sĩ, nếu không chắc chắn sẽ nhận giải Oscar. [ đổ ]"

Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ bả vai bà Lâm: "Tiết kiệm sức lực, chờ ba trở về, mẹ lại có thể đại triển thần uy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!