Chương 43: Môi Chị Ấy Thật Mềm

Cố Nghiên Thu khá tò mò vì sao Lâm Duyệt Vi lại đến đón cô, thế này không phù hợp với quan hệ giữa hai người.

Ga tàu cao tốc nhiều người nhiều tai mắt, Lâm Duyệt Vi phải cố nặn ra thời gian tới đây, không dám ở lâu, đây là lần đầu nàng làm minh tinh, người qua đường chỉ nhìn nàng lâu một chút, nàng đã tự hỏi không biết đối phương có nhận ra mình hay không, rồi lại chụp một ít ảnh, thêm mắm dặm muối, chỉ hươu bảo ngựa. Nàng hóa trang, thay đổi thần thái khi bước đi, khó khăn lắm mới có thể che dấu một chút.

Cố Nghiên Thu đối mặt với nàng, mới chỉ nói một câu "Chào em" đã bị lôi ra ngoài, nhét vào trong xe.

May mắn lần này Cố Nghiên Thu đi công tác không dẫn theo Lâm Chí, nếu không Lâm Chí mà nhìn thấy Cố Nghiên Thu được người cô gọi là "Idol" thế mà đích thân tới ga tàu cao tốc đón cô, còn cho cô lên xe của nàng, thấy hai người em tới chị đi, pha tựa thân mật, không biết cậu ta sẽ suy diễn ra bao nhiêu tiểu thuyết trong đầu.

Chuyện hai nhà Lâm

-Cố liên hôn, dù sao cũng là chuyện trong giới kinh doanh, gia trưởng hai bên cũng không phải nổi tiếng cả nước, hay nói ra một cái thì ai cũng biết tên. Cố Nghiên Thu ở công ty vẫn luôn hành sự cẩn trọng, bản thân cô cũng cực kỳ thần bí, lại không mang nhẫn trên tay, một công nhân bình dân áo vải như Lâm Chí, làm sao biết được chuyện của xã hội thượng lưu, cho nên cậu vẫn luôn nghĩ rằng Cố Nghiên Thu vẫn còn độc thân, không chỉ độc thân hơn nữa còn ảo tưởng bá đạo tổng tài một ngày nào đó có thể cùng thần tượng của mình tu thành chính quả trong tương lai.

Cố Nghiên Thu đưa con thỏ thú bông trong túi cho Lâm Duyệt Vi trước, Lâm Duyệt Vi tiếp nhận rồi bỏ vào túi xách của mình, Cố Nghiên Thu nói Phật châu cô còn cất trong hành lý rương, bây giờ rương hành lý bị cất ở cốp sau, nhất thời nửa khắc không tiện lấy ra.

"Không vội, làm phiền chị." Lâm Duyệt Vi nói lời cám ơn với cô.

"Lâm tiểu thư khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì."

"Bây giờ chị muốn đi đâu?"

"Về khách sạn, nhưng chị muốn dùng cơm chiều trước rồi mới về." Cố Nghiên Thu nhìn nàng, dịu dàng mỉm cười.

Lâm Duyệt Vi không biết do bản thân nàng nghĩ sai ý hay do Cố Nghiên Thu xác thật có ý muốn mời nàng dùng cơm, nhưng theo phép lễ nghi, nàng hẳn nên mời Cố Nghiên Thu ăn cơm chiều.

"Em biết có một nhà tiệm ăn tại gia không tồi, không biết Cố tiểu thư có thuận tiện nể mặt một lần không?"

"Làm phiền." Cố Nghiên Thu không chút ngượng ngùng.

Lâm Duyệt Vi bèn kêu tài xế lái xe phía trước, tới địa chỉ tiệm ăn tại gia

Mỗi khi hai người ở bên nhau từ trước đến nay đều không nói chuyện phiếm, đa số thời gian đều rơi vào trầm mặc, Lâm Duyệt Vi cho rằng mình đã quen với loại không khí ngượng ngùng như vậy. Nhưng hôm nay hình như lại có điều bất đồng, có lẽ là bởi vì hai người đều ở trên một con xe chật hẹp, nhất cử nhất động của Cố Nghiên Thu cho dù nàng không cố tình thì mọi thứ đều tự động được thu hết vào đáy mắt, mùi thơm dễ chịu trên người cô cũng từ từ lan tỏa, hoàn toàn giống hương vị trong mơ của nàng.

Nhiệt độ không khí trong xe vô tình tăng thêm vài độ, Lâm Duyệt Vi giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, một bàn tay thuận thế chống cằm, cố giảm xuống nhiệt độ nóng bức trên khuôn mặt.

Cố Nghiên Thu thì chỉ lần Phật châu, mặc niệm tâm kinh.

Lâm Duyệt Vi cố ý dời đi lực chú ý, chuyển hết tâm tư trong đầu đến nơi khác.

Nàng không phải muốn tới đón Cố Nghiên Thu, ít nhất chủ ý này không phải do nàng nghĩ ra, mà do Nhiễm Thanh Thanh.

Giữa trưa hôm nay, còn chưa tới giờ ăn cơm trưa, Lâm Duyệt Vi đang tính cùng Thiệu Nhã Tư dắt tay nhau đi tìm một chỗ ăn cơm trưa, lại bị một cú điện thoại của mẹ nàng dội lại, Lâm Duyệt Vi tránh xa Thiệu Nhã Tư vài bước, đi đến một bên mới bắt máy.

"Mẹ."

"Hôm nay con gái Cố gia tới chỗ con, con có biết không?"

"Biết a, xảy ra chuyện gì?"

"Con biết con bé đi chuyến mấy giờ không?"

"Không biết, chỉ biết là hôm nay." Hôm hai người nói chuyện điện thoại nàng cũng tính hỏi, nhưng không có mặt mũi mở miệng, sau khi chém gió, nàng lại quên mất, hơn nữa hỏi cũng vô dụng, không biết thì ít việc.

Nhiễm Thanh Thanh bèn mắng cho nàng một trận, " Người ta giúp cô mang này mang kia, cô lại vô tâm như thế? Liên hệ cũng không liên hệ một chút, con gái Cố gia trời xa đất lạ, vạn nhất lạc đường thì làm sao bây giờ? Bây giờ người xấu như thế nhiều, vạn nhất nàng bị người xấu bắt đi thì làm sao bây giờ? Năm nay các phương diện truyền thông đưa tin về vấn đề này đặc biệt nhiều, tỷ như nói......"

Lâm Duyệt Vi bị bà oanh tạc tới sửng sốt rồi lại sửng sốt.

"Mẹ, mẹ, mẹ," Lâm Duyệt Vi càng chạy càng xa Thiệu Nhã Tư, thẳng đến một nơi thanh tĩnh, mới dám đề cao giọng nói, "Mẹ!"

Nhiễm Thanh Thanh: "Cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!