Chương 40: Điều cậu muốn, cô không thể cho

Bạc Lỵ cẩn thận quan sát ánh mắt của Erik.

Cậu để mặc cô đánh giá, đôi mắt sau mặt nạ trắng không gợn sóng, dường như thực sự cho rằng chuyện của Mitte không liên quan gì đến cô.

Nếu không phải hôm đó, ánh mắt cậu cứ liên tục dừng lại trên môi cô, vô tình để lộ sự thôi thúc muốn hôn cô.

Có lẽ Bạc Lỵ sẽ không bao giờ đoán được người trước mặt có tình cảm với cô.

Cậu quá giỏi che giấu.

"Được rồi, cậu không muốn nói thì thôi." Bạc Lỵ giả vờ tiếc nuối: "Tôi chỉ tò mò, đã biết Mitte bị trúng tà, vậy chiếc váy này là ai tặng."

Giọng Erik càng lạnh hơn: "Cô không biết ai tặng mà dám mặc lên người?"

"Dĩ nhiên là không phải vậy!" Cô nâng giọng, có vẻ ấm ức: "Tôi đã nói rồi, tôi tưởng Mitte tặng. Nhưng giờ anh ta đã bị trúng tà, chắc không có thời gian tặng váy cho tôi. Vậy ai đã tặng đây?"

Cô đã nói đến mức này, nếu cậu hiểu chút tình ý nam nữ, hẳn sẽ thuận lời nói ra câu trả lời.

Ai ngờ, cậu chỉ châm chọc một câu: "Nhiều thuốc nhuộm màu xanh lá đều có độc. Trước khi quan tâm ai tặng váy, hãy lo cho sức khỏe bản thân đã."

Bạc Lỵ: "…"

Nếu không phải vì gu thẩm mỹ về váy của cậu gần như không thay đổi, toàn là lụa đơn sắc kèm một thắt lưng, có lẽ cô đã bị lời nói của cậu đánh lừa.

Cô đành bỏ qua chủ đề này, cảm ơn hành động hôm nay của cậu: "Erik, dù chuyện của Mitte có liên quan đến tôi hay không, cũng không cần biết tại sao hôm nay cậu lại xuất hiện bên cạnh tôi… Tôi rất cảm ơn cậu luôn kịp thời đưa tay giúp đỡ tôi."

"Nếu một ngày nào đó." Cô ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu cũng cần sự giúp đỡ của tôi, xin hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ hết sức giúp cậu."

Đôi mắt cô màu nâu nhạt cực kỳ đẹp, lông mi rất dài, khi chăm chú nhìn cậu, như đang cào xé trái tim cậu.

Dưới găng tay đen, ngón tay cậu hơi run.

Erik rũ mắt xuống, tránh ánh mắt cô.

Cậu không nghĩ cô có thể giúp được gì cho cậu.

Điều cậu muốn, cô không thể cho.

Điều cậu không muốn, cho cũng vô dụng.

"Không cần." Cậu nói: "Không cần đâu."

Tuy nhiên, khi nói câu này, ánh mắt cậu lại lướt qua môi cô một vòng.

Bị cô bắt gặp, trực tiếp đụng vào mắt cô rồi nhanh chóng rút đi.

Nếu không phải vì cậu còn trẻ, cũng chưa tiếp xúc với phụ nữ, Bạc Lỵ gần như nghĩ, cậu mới là người thả câu.

Muốn dụ cô cắn câu.

Bạc Lỵ chớp mi, thăm dò nói: "Bây giờ cậu còn trẻ, nghĩ tôi không giúp được gì, nhưng ngộ nhỡ sau này cậu gặp cô gái mình thích, cần tôi giúp bày mưu tính kế—"

"Đủ rồi." Cậu cắt ngang lời cô, giọng thô lỗ, lồng ngực cũng dâng trào dữ dội: "Tôi đã nói là không cần."

Bạc Lỵ không nói gì nữa.

Erik nhắm mạnh mắt lại, không hiểu sao mỗi lời Bạc Lỵ nói đều có thể khơi dậy cơn giận của cậu, khiến lý trí cậu gần như sụp đổ.

Giận đến cực điểm, cậu ghê tởm phát hiện, mình lại có phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!