Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên còn chưa nói chuyện được vài câu, hắn liền có việc, cuộc trò chuyện kết thúc vội vàng, cô cất di động, đi về phía Đinh Thiến, "Sao hai người không vào đi dạo trước?"
Đinh Thiến ôm lấy cánh tay của cô, "Không có thần tài Tô Dương, bọn mình không có sức để vào.
"Không nghĩ rằng cửa lại bị nhân viên phục vụ đóng lại, người bán hàng đứng ở cửa không cho họ vào. Đinh Thiến nhíu mày:"Người đẹp, có ý gì thế? Mới mấy giờ mà cửa hàng đã muốn đóng cửa rồi à?"
Nhân viên bán hàng cười yếu ớt: "Thật xin lỗi, khách hàng VIP trong cửa hàng đã đầy, xin quý khách chờ một chút."
Đinh Thiến muốn tranh luận, lại bị Tô Dương ngăn cản, "Hàng hiệu không phải đều như vậy sao, thích kiểu tiếp thị đói(*).
"(*) (Hunger Marketing): Tiếp thị đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, làm cho họ"đói khát", vì vậy sinh ra mong muốn mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
"Nhưng trong cửa hàng của họ đâu có nhiều người?
"Đinh Thiến nhìn vào trong, chỉ có bốn người, không nghĩ rằng sẽ là Kiều Cẩn cùng người đại diện và trợ lý. Tô Dương cũng nhìn thấy Kiều Cẩn. Lúc Kiều Cẩn cùng cô bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng cô ta mỉm cười, vừa khinh thường vừa hung hăng vênh váo, chỉ nhìn cô một cái, liền cúi đầu nói chuyện cùng nhân viên bán hàng nhiệt tình. Tô Dương kéo Đinh Thiến tới một bên, an ủi cô:"Đừng so đo với kẻ có tư chất như vậy, rất mất thân phận."
Tiểu Hạ giận: "Hiện tại em liền gọi cho văn phòng chính của cửa hàng này để khiếu nại!"
Tô Dương sờ đầu cô: "Em hồ đồ rồi à? Khách VIP của nhãn hiệu này có thể yêu cầu đóng cửa hàng để mua sắm, em có trách tới chân trời cũng chẳng có tác dụng gì đâu!"
Tiểu Hạ bẹp miệng, lẩm bẩm một câu: "Rõ ràng là Kiều Cẩn bắt nạt người!"
Tô Dương trấn an cô, "Chúng ta ghi nhớ cơn giận của ngày hôm nay trước, về sau còn rất nhiều cơ hội để đòi lại."
Ba người rời khỏi cửa hàng trang sức xa xỉ, đi lên tầng.
Mà lúc này, ở bên kia thành phố.
Tưởng Bách Xuyên mang theo Giang Phàm tham gia tiệc rượu, mấy năm nay, bạn gái tham gia toàn bộ hoạt động cùng hắn đều là thư ký Giang Phàm.
Giang Phàm ưu nhã đúng mực kéo cánh tay của Tưởng Bách Xuyên tiến vào trong hội trường, chào hỏi từng người quen biết, từ trước tới nay cô đều rất khéo léo trong việc xã giao, giảm bớt không ít chuyện dài dòng giúp Tưởng Bách Xuyên.
Chu tiên sinh, tổng giám đốc của nữ trang KING cũng có mặt trong bữa tiệc, đêm nay anh tới đây là để làm quen với Tưởng Bách Xuyên thông qua người tổ chức tiệc rượu, bọn họ không thuộc chung một vòng tròn, bất kể là trong trường hợp công khai hay bí mật, vẫn chưa bao giờ qua lại.
Dưới sự giật dây của người tổ chức, sau khi hai bên nói chuyện khách sáo, trước kia Chu tiên sinh cũng biết qua về Tưởng Bách Xuyên, không tiếp tục vòng vo, cũng không kiêng dè sự có mặt của Giang Phàm.
Anh đi thẳng vào vấn đề: "Tháng trước, KING của chúng tôi dùng 3,2 tỷ đô la Hồng Kông để thu mua hai công ty đá quý, bị sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông yêu cầu điều tra do giá giao dịch, không biết tổng giám đốc Tưởng có chú ý tới việc này không?"
Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng lắc rượu vang trong ly, cười nhạt một tiếng, rất thẳng thắn: "Chỉ cần là tin tức liên quan tới việc thu mua hàng loạt, tôi đều quan tâm, cũng vẫn luôn chú ý tới tin tức này."
Chu tiên sinh gật đầu: "Vậy thì tôi không cần phải nói chi tiết nữa, hôm nay tôi cố ý bay từ nước ngoài về là vì tổng giám đốc Tưởng, KING có ý định mời anh làm cố vấn tài vụ độc lập, điều kiện là do anh đặt ra."
Càng hào phóng, cũng sẽ càng có nhiều vấn đề ở bên trong, tiến hành tính công bằng đối với giá cả giao dịch, giải thích rõ rằng độ khó của việc càng lớn.
Chu tiên sinh thẳng thắn như vậy, khiến Tưởng Bách Xuyên hơi kinh ngạc.
Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt của Giang Phàm lướt qua Tưởng Bách Xuyên, hắn không trực tiếp cự tuyệt liền đồng nghĩa với việc có hy vọng để tiếp tục thảo luận, rất nhiều chi tiết, người làm thư ký như cô không nên tham dự vào, Giang Phàm lấy cớ đi phòng vệ sinh để tạm thời rời đi.
Tại cửa phòng vệ sinh, Giang Phàm vừa vặn gặp được một người phụ nữ xinh đẹp đi ra từ bên trong, cô hơi giật mình, lập tức sửa sang biểu cảm, cười nhẹ gật đầu với người phụ nữ, xem như chào hỏi.
Bàng Việt Hy cong khóe môi: "Thật khéo, tôi đang muốn tìm cô cùng tổng giám đốc Tưởng để hàn huyên một chút."
Giang Phàm cũng cười: "Rất hân hạnh, chúng ta trở về rồi nói chuyện sau." Cô cất bước vào phòng vệ sinh.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, Giang Phàm quay đầu, nhìn bóng lưng thướt tha mềm mại kia, cô như có điều suy nghĩ.
Bàng Việt Hy là giám đốc cấp cao của ngân hàng đầu tư Morgan, cũng là đối thủ cạnh tranh hàng đầu của Hải Nạp bọn họ, còn là đối thủ một mất một còn.
Tưởng Bách Xuyên vẫn luôn đánh giá cao năng lực ứng biến xuất sắc cùng năng lực tiêu thụ và độ mẫn cảm phi thường với thị trường của cô ta, cô ta đã từng tham gia vào rất nhiều công ty niêm yết lớn trong ngành kinh doanh bảo lãnh phát hành IPO.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!