Convert: Sakahara
Editor: Manh
Một câu khái quát chương 47: Nam phụ quá đáng yêu, nam phụ cần được yêu thương. Nhưng nam chính càng đáng yêu hơn xDTưởng Bách Xuyên nhanh tay tắt thư mục ảnh, mở trang tin tức, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói với cô: "Anh đi tắm ngay đây, đúng rồi, mai anh dẫn em tới Disneyland nhé?"
Tô Dương cười: "Chỉ có trẻ con mới tới đó thôi, em đã lớn bằng này rồi, vậy có thích hợp không?
"Nói xong, cô ngồi lên đùi anh. Tưởng Bách Xuyên:"Không có gì là không thích hợp cả."
Tô Dương: "Được, em còn chưa có cơ hội tới đó cùng anh đâu.
"* Tại tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu, các ngôi sao tề tựu, náo nhiệt hơn cả lễ khai mạc của liên hoan phim. Cố Hằng cùng Lục Duật Thành không bước lên thảm đỏ mà trực tiếp tiến về phía sau sân khấu. Không còn nhiều người ở sảnh tiệc, hai người ngồi ở một góc tương đối vắng vẻ. Nhân viên phục vụ lấy cho bọn họ hai ly rượu vang. Cố Hằng nhấp một ngụm rồi mới mở miệng:"Đêm nay Đồng Đồng không tới đâu."
Lục Duật Thành lắc ly rượu trong tay, thờ ơ "Ừ
"một tiếng. Cô không tới là chuyện hợp tình hợp lý ngoài dự liệu. Suy nghĩ của hắn rất mâu thuẫn. Hắn vừa muốn cô đến, nhưng lại vừa không muốn cô có mặt. Hắn không muốn cô đến là vì cô nói chuyện quá trực tiếp, sẽ không quanh co vòng vèo ở trước mặt truyền thông. Thích gì làm nấy. Rất dễ tự bôi đen chính bản thân mình. Giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, nhiều thêm một chuyện còn không bằng bớt đi một chuyện. Mặt khác, hắn muốn Tô Dương đến là vì không muốn Kiều Cẩn quá đắc ý, khiến cô ta nghĩ cô không dám tới vì sợ. Cố Hằng nói:"Dựa theo tính tình của cô ấy, có lẽ cô ấy cũng muốn tới, chỉ là hiện tại phải đắn đo quá nhiều mà thôi.
"Yên lặng trong chốc lát. Lục Duật Thành tiếp lời:"Cho dù cô ấy tới cũng chẳng sao, tôi không giống Tưởng Bách Xuyên. Tưởng Bách Xuyên còn phải bận tâm về giao tình giữa hai nhà, tôi chẳng cần phải để ý tới kẻ nào hết.
Nếu Kiều Cẩn dám làm Đồng Đồng mất mặt, tôi sẽ trực tiếp làm thịt cô ta."
Cố Hằng: "..."
Anh chợt cười giễu: "Sau đó dành nửa đời còn lại ở trong tù sao? Để Đồng Đồng phải nhớ kỹ cậu cả đời à?"
Lục Duật Thành híp mắt: "Cho dù vào đó thì tôi cũng phải mang cậu theo, tôi sẽ nói cậu là kẻ đồng lõa, là cậu giật dây tôi làm thế."
Cố Hằng muốn mỉa mai lại đôi câu, chợt nghe Lục Duật Thành cười lạnh một tiếng: "Da mặt đúng là dày hơn cả tường thành, nhìn phát ngán lên được.
"Theo tầm mắt của hắn, Cố Hằng quay đầu, người tới chính là Kiều Cẩn. Kiều Cẩn mỉm cười, gật đầu chào Cố Hằng. Sau khi tới gần, cô ta lại nhìn Lục Duật Thành. Cô ta cùng Lục Duật Thành không quá thân quen, chỉ từng ngầm gặp mặt hai lần trên bàn ăn chứ chưa bao giờ nói chuyện. Cô ta chủ động chào hỏi:"Lục tổng, đã lâu không gặp."
Lục Duật Thành chậm rãi ngước mắt, nhíu mày phun ra một câu: "Đã lâu không gặp? Chúng ta đã từng gặp nhau à?
"Sắc mặt Kiều Cẩn cứng đờ, không ngờ Lục Duật Thành lại không nể mặt như vậy. Tuy nhiên, cô ta đã sớm nghe nói tính tình người này không quá tốt, không phải là người dễ sống chung. Cô ta cười cười, giả bộ không để ý mà nhắc nhở:"Chúng ta đã từng gặp trong bữa tiệc của đạo diễn Trần rồi."
Sắc mặt Lục Duật Thành lạnh nhạt: "Không có ấn tượng."
Kiều Cẩn: "...
"Cố Hằng cười nhạt một tiếng, nhấp một ngụm rượu vang. Ở trước mặt Tô Dương, Lục Duật Thành chẳng có chút bản lĩnh nào, dám ngang ngược nhưng lại không dám nổi giận, cho dù có ngang ngược thì sau đó vẫn phải tìm cơ hội để giả vờ sợ hãi. Nhưng ở trước mặt những người phụ nữ khác, hắn chẳng hề lưu tình chút nào. Đây đại khái chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Kiều Cẩn kinh ngạc, nhưng cô ta không thể nổi đóa, càng không thể lộ rõ cảm xúc ở trên mặt. Cô ta quay sang bắt chuyện với Cố Hằng:"Nghe đạo diễn Trần nói sang năm anh sẽ tham gia một bộ phim cổ trang của ông ấy, tôi sẽ đóng vai Tĩnh quý phi đấy."
Cố Hằng nhìn cô ta chằm chằm mấy giây.
Trong bộ phim kia, Tĩnh quý phi là nữ phụ có rất nhiều cảnh diễn chung với anh.
Là người được sủng ái nhất trong số các phi tử của hoàng thượng.
Trước đó, đạo diễn Trần chỉ nói với anh về nữ chính, không ngờ nữ phụ lại là Kiều Cẩn.
Nghe cô ta nói sắp diễn vai Tĩnh quý phi, anh đột nhiên thấy đầu mình tê dại.
Trong dạ dày cũng sông cuộn biển gầm.
Thấy Cố Hằng không lên tiếng mà như đang suy nghĩ, Kiều Cẩn cũng không để tâm. Hai người đã từng giao thiệp trong lần chụp cho bìa mặt tạp chí trước đó, cô ta biết anh không nói nhiều, có đôi khi phải quá nửa ngày mới đáp lại một câu.
Cô ta cũng đã quen rồi.
Kiều Cẩn lại cười nhẹ: "Đạo diễn Trần nói sẽ mở máy vào tháng hai năm sau. Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ phải thường quấy rầy anh để xin anh chỉ bảo về kỹ thuật diễn đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!