Chương 5: Chơi lớn một ván

Đinh Thiến chớp chớp mắt: "Ý cậu là gì?"

"Ý là, tự mình sẽ cho bản thân mình một lời giải thích." Tô Dương đứng lên, "Mình đi hút thuốc đây, thay mình trông coi nhé."

Đinh Thiến: "Cậu thật sự muốn hút à?"

Tô Dương lắc lắc điếu thuốc trong tay, nhưng ngoài miệng lại nói: "Lừa cậu thôi.

"Cầm di động đi về phía một góc hẻo lánh ở khu vực hút thuốc. Cô bấm một dãy số, qua thật lâu bên kia mới bắt máy,"Dương Dương, hôm nay không bận à?"

Tô Dương cười nói: "Bận chứ ạ, bận tới mức sắp mắc bệnh tim rồi, thím tư, thím có đang rảnh không?"

"Hôm nay thím không cần ngồi chẩn mạch, cũng không có ca giải phẫu nào, coi như là vậy đi.

"Tô Dương đi đến khu vực hút thuốc, tựa vào bàn gỗ ở bên cạnh, phía sau bàn gỗ là một mảnh rừng trúc xanh mượt. Cô rút điếu thuốc ra, không châm lửa, đặt ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng vân vê, nói trong di động:"Thím tư, một lát nữa con qua gặp thím."

"Con bận tới mức chân không chạm đất, có thời gian để đến thăm thím không?"

Tô Dương: "Hôm nay nhờ phúc của một kẻ tiểu nhân mới có thể đến gặp thím, chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp.

"Sau khi cúp điện thoại, cô ném điếu thuốc đã bị mình vân vê tới biến dạng vào thùng rác, xoay người chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp cất bước, liền lui về phía sau. Vẻ giận giữ vẫn bao hàm ở hai đầu lông mày, nhưng khóe miệng cô lại cong cong, cười mà như không cười:"Thì ra Cố ảnh đế còn có sở thích nghe lén."

Hai tay Cố Hằng đút vào túi, thản nhiên nói: "Qua nghe một chút xem có phải cậu đang nói xấu sau lưng tôi không."

Trong lời nói không lưu lại chút tình cảm nào.

Ngày thường tuy anh nói không nhiều, cũng mang vẻ lạnh nhạt không dễ tiếp cận, chứ chưa bao giờ giống như hôm nay, giọng điệu gần như cay nghiệt.

Tô Dương nhìn Cố Hằng, Cố Hằng cũng mặt không đổi sắc nhìn cô.

Tầm mắt đụng nhau, toàn bộ đều là những chất vấn không tiếng động.

Ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của Tô Dương không có chút thoái nhượng nào, mắt cô híp lại, nhìn lướt qua hắn từ trên xuống dưới, lại bình tĩnh thu về.

Hôm nay Cố Hằng mặc trang phục mùa xuân kiểu mới của L & D, chỉ là âu phục cùng áo sơmi đơn giản, bị anh mặc vào liền toát ra mùi vị xa hoa cùng khiêm tốn.

Trước 17 tuổi, Tô Dương cảm thấy Cố Hằng là người đàn ông đẹp trai thứ hai trong mắt cô, thứ nhất tự nhiên là Lục Duật Thành.

Nhưng sau 17 tuổi, cô gặp được Tưởng Bách Xuyên, cô tin rằng, có đôi lời trong ngữ văn là chân lý, người tài còn có người tài hơn.

Cố Hằng thấy ánh mắt của cô rời rạc, biết cô lại thất thần, anh đặc biệt không thích khi cô đứng ở trước mặt anh, còn thất thần nghĩ về chuyện khác.

Vậy nên liền cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: "Xem ra đúng là đang nói huyên thuyên nhỉ."

Tô Dương hoàn hồn, đăm chiêu nhìn anh, khóe miệng nhếch lên: "Răng của tôi không chạm tới lưỡi, sao có thể nói huyên thuyên được?"

Cố ý dừng lại, cô nói: "Nhưng bình thường tôi đều nói huyên thuyên đấy(*)."

Cố Hằng: "...

"(*) Trong tiếng trung, [] nghĩa là cái lưỡi, [] là nói huyên thuyên dđlqđ, chị Tô đang châm chọc anh Cố. Tô Dương cảm thấy khúc mắc trong lòng anh ta đại khái sẽ giải không được, hình như cũng không cần thiết phải tháo gỡ. Dù sao nhiều năm như vậy cũng đã trôi qua. Cô không lưu lại, nâng bước liền đi, lúc lướt qua vai anh, cô nhét hộp thuốc lá vào trong ngực anh,"Mọi người đều nói cắn người miệng mềm, chốc nữa chụp ảnh biểu hiểu tốt một chút." Nói xong vỗ vỗ vai anh.

Cố Hằng nhìn hộp thuốc lá, là loại mấy đồng tiền một hộp. Bên trong chỉ còn lại một điếu.

Anh dùng sức nắm chặt hộp thuốc lá, vậy nên... 19 điếu thuốc còn thiếu kia, đều là do cô hút sao?

...

Bên này, Tô Dương đang đi đến phòng trang điểm, Duy Y, Kiều Cẩn cùng Lisa, người đại diện của cô ta cũng từ cửa bước vào, bọn họ vừa cười vừa nói đi về phía này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!