Chương 48: Thần giao cách cảm

Convert: Sakahara

Editor: Manh

Tô Dương vừa sâu kín uống trà, vừa gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [Tưởng Bách Xuyên, em muốn gặp anh trong vòng nửa tiếng nữa.]

Nhìn những chữ này, Tưởng Bách Xuyên chợt nở nụ cười, [Bây giờ anh đi tìm em ngay đây.]

Tô Dương hỏi anh: [Anh biết em ở đâu để tìm à?]

Tưởng Bách Xuyên trả lời: [Anh biết chứ, nửa tiếng nữa anh sẽ có mặt.]Trên đường tới nhà hàng, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của Tưởng Mộ Tranh.

Tưởng Mộ Tranh vẫn giễu cợt anh như trước: "Chú không ngờ Tiểu Xuyên lại đi một con đường không tầm thường như vậy đấy, mau nói chú nghe xem, cháu làm cách nào để có thể giẫm lên lòng tự trọng của bản thân và mở miệng hỏi vay Đồng Đồng thế?"

Tưởng Bách Xuyên: "Tưởng Mộ Tranh, nhận được tiền rồi thì làm việc tử tế đi."

Tưởng Mộ Tranh cười, không tiếp tục nói chuyện phiếm với anh nữa mà chuyển sang chuyện quan trọng: "Hóa ra ông chủ của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm là bố của Cố Hằng và chú của Bàng Việt Hy đấy, cháu biết chuyện này không?

"Anh cũng vừa nghe được chuyện này, trước kia anh chưa từng quan tâm tới gia thế của Bàng Việt Hy. Tưởng Bách Xuyên không mặn không nhạt nói,"Biết."

Sau khi gia nhập ngành giải trí, Cố Hằng đổi sang họ của mẹ.

Bố của Cố Hằng họ Bàng, tên Bàng Lâm Bân, ông là người viết nên thần thoại người Hoa trên phố Wall.

Anh cùng Bàng Lâm Bân từng nói chuyện vài lần, nhưng hai người không quá thân quen.

Tô Dương lại quen Bàng Lâm Bân, trước đây, anh thường nghe Tô Dương nói cô rất nhớ chú Bàng.

Hình như, khi cô còn thơ bé, Bàng Lâm Bân thường dành thời gian mang cô cùng Cố Hằng và Lục Dục Thành đi chơi.

Về phần Bàng Việt Hy, tuy là cháu gái của Bàng Lâm Bân, cô ta lại sống với mẹ ở nước ngoài từ nhỏ, chưa bao giờ dựa dẫm vào gia đình, chính bản thân luôn ra sức làm việc trong giới tài chính trên phố Wall. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh đánh giá cao cô ta.

Lần này, Bàng Việt Hy trở lại Doãn Lâm hẳn là vì Cố Hằng không muốn quản lý công ty, Bàng Lâm Bân không còn cách nào khác nên mới cố ý bảo cô ta trở về.

Nếu không, dựa theo tính cách của Bàng Việt Hy, cô ta sẽ không làm việc trong xí nghiệp của gia đình.

Tưởng Mộ Tranh nói: "Bàng Việt Hy chuẩn bị liều mạng với cháu à?"

Tưởng trăm sông: "Đại khái thế. "

Tưởng Mộ Tranh cười:

"Về sau cháu sẽ không có ngày lành đâu, người phụ nữa này không phải loại không có đầu óc như Kiều Cẩn. Bàng Việt Hy sẽ không gắng sức phá hoại tình cảm của cháu và Đồng Đồng, nhưng cô ta sẽ chèn ép cháu trên phương diện làm ăn, đủ để cháu phải bận rộn."

Tưởng Bách Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Giọng nói nhuộm ý cười của Tưởng Mộ Tranh lại truyền đến: "Nếu một ngày nào đó cháu không chịu nổi thì cứ nói với chú một tiếng, chú sẽ làm việc nghĩa mà không khoan nhượng, giúp cháu chèn ép Bàng Lâm Bân, nếu thực sự không được thì sẽ kêu cả anh tư cùng hành động."

Tưởng Bách Xuyên: "Cảm ơn chú, nhưng yên tâm đi, cháu sẽ không cầu xin chú đâu."

Tưởng Mộ Tranh cười ha ha, "Chú rất mong tới ngày cháu chủ động tìm chú đấy."

Tưởng Bách Xuyên đả kích anh chẳng chút do dự: "Tưởng Mộ Tranh, cháu sẽ chỉ chủ động tìm Đồng Đồng mà thôi, chú sớm hết hy vọng với cháu đi, cháu không có cơ hội để cho chú đâu."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Anh nhịn không được mà phản kích: "Tưởng Bách Xuyên, nghe nói lần này cháu tới Thượng Hải để hẹn chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh, nhưng hình như còn chưa hẹn được nhỉ."

Tưởng Bách Xuyên: "Liên quan gì tới chú?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!