Convert: Sakahara
Editor: Manh
Lời Editor: Đọc tên chương là biết rồi ha các tình yêu, anh Tưởng không nhịn được đám ruồi muỗi nữa nên công khai chủ quyền nè:> *Em đang nghĩ gì thế.
"Tưởng Bách Xuyên cắn bờ môi dưới của Tô Dương, cắt đứt dòng hồi ức. Hiện tại, họ vẫn còn đang ở trong phòng làm việc của cô. Cô cười nói,"Em đang nhớ xem năm đó anh khi dễ em như thế nào!
"Tưởng Bách Xuyên đột nhiên ôm mông cô lên, Tô Dương vô thức ôm cổ anh. Anh nói:"Để anh giúp em ôn lại chuyện xưa nhé."
Tô Dương cười, nửa đùa nửa thật: "Anh thực sự muốn ôm hôn em suốt hai tiếng trên ô tô sao?
"* Tưởng Bách Xuyên ôm Tô Dương vào phòng làm việc của cô. Tô Dương cười xấu xa:"Anh muốn thử một lần trong phòng làm việc đấy à?"
Tưởng Bách Xuyên ngước mắt liếc cô một cái: "Có thử hai lần anh cũng không để ý đâu."
"Chao ôi, phi phi! Đây không phải là làm ô nhiễm bầu không khí sao!
"Tô Dương cười không ngừng. Tưởng Bách Xuyên đặt cô lên ghế, lại xoay người bật máy tính của cô, đoạn hỏi:"Mấy giờ thì em xong việc?"
Tô Dương vẫn ôm cổ anh, cố ý bẻ cong lời anh nói, khóe môi nhếch lên: "Thời gian dài hay ngắn không phải đều phụ thuộc vào đàn ông các anh sao."
Tưởng Bách Xuyên dùng sức xoa cổ cô, Tô Dương sợ ngứa, không khỏi co rúm lại, vùng dậy: "Em nói đâu có sai, anh bỏ tay ra mau."
Tưởng Bách Xuyên buông cô ra, lại đi rót cho cô một ly nước ấm.
Tô Dương uống vài ngụm rồi bắt tay vào sửa ảnh.
Tưởng Bách Xuyên đến bên tủ sách, cầm vài cuốn tạp chí mới có tác phẩm của cô lên xem. Anh dựa vào chiếc bàn ở bên cạnh, vắt chéo hai chân, chăm chú thưởng thức tác phẩm của cô.
Mỗi lần qua đây, anh đều sẽ xem qua số tạp chí mới đã được tích lũy lại, xem xong liền đặt ở bên một giá sách khác.
Mà Tô Dương lại có thói quen để tạp chí mới ra vào ô bên trái trong cùng của giá sách.
Nhiều năm như vậy, cô chưa nói, anh vẫn biết.
Họ ăn ý ngầm hiểu lẫn nhau.
Hơn một tiếng sau, Tưởng Bách Xuyên đã xem hết những tạp chí có tác phẩm của Tô Dương, anh thích tấm nào thì sẽ thuận tay chụp lại bằng di động.
Xem xong tạp chí, anh lại sửa sang giá sách của cô một phen.
Kỳ thực, mỗi khi qua đây anh đều sẽ giúp cô sắp xếp giá sách, nhưng lần nào tới cũng thấy nơi đó bừa bộn như cũ. Anh đại khái đoán được, cô cố ý khiến giá sách bừa như vậy là vì muốn anh sửa sang thay cô.
Mà lần nào anh cũng kiên nhẫn làm xong.
Sau khi sắp xếp giá sách, Tưởng Bách Xuyên mang một cái ghế đến ngồi bên cạnh Tô Dương. Vì không có chuyện gì để làm, anh chống tay xem cô sửa ảnh.
Một khi Tô Dương tiến vào trạng thái làm việc thì sẽ hoàn toàn quên người bên cạnh đi.
Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Chợt, Tưởng Bách Xuyên nhìn thấy bó hồng Louis XIV trong tay An Ninh. Ánh mắt anh rơi trên mặt Tô Dương, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Đồng Đồng."
"Hả?" Tô Dương vẫn chăm chú nhìn màn hình.
"Bó hồng này ở đâu ra thế?"
"Sáng nay em tới cửa hàng hoa mua đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!