Convert: Sakahara
Editor: Mãn Mãn
Đôi lời: Hẳn sẽ có những bạn không đọc truyện "Phát sóng trực tiếp sinh hoạt của địa cầu" do mình dịch trong cùng tài khoản Wattpad, nơi mình đã nêu rõ lý do vì sao tiến độ dịch chậm đến thế.
Tóm tắt lại thì là vì một tháng vừa rồi mình chuẩn bị hồ sơ xin việc, chạy đông chạy tây phỏng vấn nên rất bận và mệt, không có sức và thời gian để dịch:< Đáng nhẽ mình nên làm một cái thông báo, lần sau mình sẽ làm như vậy, còn lần này mong mọi người thông cảm cho mình.
Như hàng trăm lần mình đã nói, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn và vẫn luôn đồng hành cùng mình, mình rất biết ơn các bạn. Nhân đây, mình xin khẳng định lại một lần nữa: Mình có thể lâu lâu chưa dịch, nhưng mình sẽ không, bao, giờ, bỏ, hố ^_^.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!Bởi An Ninh rất gắng sức phối hợp nên chỉ trong chưa đầy ba tiếng, họ đã chụp xong mấy chùm ảnh.
Tô Dương rất hài lòng với toàn bộ số ảnh. Nếu cô trở về chỉnh sửa, thực sự chẳng mấy người mẫu hay minh tinh nào có thể vượt qua những tấm hình này.
Có vài người sinh ra là để sống vì ống kính.
An Ninh chính là một trong số đó.
Sau khi kết thúc công việc, lúc Tô Dương còn đang xem ảnh, phòng chụp đột nhiên náo động một hồi.
Tô Dương quay đầu, nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng vừa đến. Thảo nào động tĩnh lớn như vậy.
Người đến là Chu Minh Khiêm cùng Cố Hằng, người đứng gần nhất là Diệp Đông, tổng giám đốc của tập đoàn Mỹ Ngu.
Bọn họ đang nói chuyện với Lục Duật Thành ở khu nghỉ ngơi.
An bài nhân viên làm việc xong, Tô Dương không qua đó chào hỏi mà chuẩn bị trở về tiệm Ông Nội Khoai Lang tìm Tưởng Bách Xuyên.
Bên khu nghỉ ngơi, Chu Minh Khiêm đang nói chuyện trên trời dưới đất đột nhiên xoay người, vẫy vẫy Tô Dương: "Ôi chao, qua đây nào.
"Anh chẳng hề chỉ mặt gọi tên, Tô Dương không nhúc nhích mà nhìn về phía bên kia. Chu Minh Khiêm cũng không phải người có tính khí tốt:"Tô Dương, cậu không hiểu lời tôi nói à?
"Anh tương đối thân với Tô Dương, chưa bao giờ kiêng kị điều gì. Tô Dương thu hồi máy ảnh, ngước mắt lười biếng nói:"Tôi chỉ nghe hiểu tiếng người thôi."
Chu Minh Khiêm: "..."
Anh tức giận, một tay chống nạnh, hất hàm về phía Đinh Thiến:
"Thế thì hôm nay chúng tôi không thèm mang một con lừa cố chấp như cô đi ăn nữa, mà sẽ dẫn cô ấy đi cùng. Quả nhiên những người phụ nữ thông minh như cô ấy vẫn đáng yêu hơn nhiều."
Đinh Thiến giật mình, người luôn luôn ăn nói khéo léo như cô lập tức á khẩu.
Đây là lần đầu tiên Chu Minh Khiêm nói chuyện với cô, bên tai cô đỏ ửng lên.
Trong lòng không khỏi căng thẳng.
Cô cười cười, nhưng không biết phải đáp lại thế nào.
Lúc này thần kinh Tô Dương không ổn định, không phát hiện sự dị thường của người đại diện nhà mình. Cô cất máy ảnh vào trong cặp, đeo cặp lên, bước tới bên cạnh Đinh Thiến, cọ cọ cô ấy một cái: "Đi thôi, cùng đi ăn với mình nào."
Đinh Thiến cự tuyệt chẳng chút do dự: "Mình phải về studio để xử lý chút việc, không đi với các cậu đâu.
"Sau khi nói xong, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Rõ ràng bản thân muốn đi chết đi được, nhưng cô lại nghĩ một đằng nói một nẻo, khẩu thị tâm phi một câu như vậy. Cô nghiêm khác khinh bỉ chính mình một phen. Tô Dương nghe cô nói thế nên không miễn cưỡng nữa:"Ăn cơm xong mình sẽ về studio, trưa nay không thể ăn cùng cậu, đừng quá nhớ mình nhé.
"Cô còn tặng cho Đinh Thiến một cái hôn nhẹ cách không. Đinh Thiến trả lời rất nghiêm chỉnh:"Được, mình về phòng làm việc với nhân viên trước đây."
Tô Dương trừng mắt, cô cảm thấy có gì đó sai sai ở Đinh Thiến, nhưng lại không thể nói là cô ấy bất thường ở chỗ nào. Có lẽ là do đông người nên Đinh Thiến chú ý tới hình tượng của mình hơn một chút.
Lúc này, di động trong túi Tô Dương rung mấy lần, cô lấy ra xem, là tin nhắn do Tưởng Bách Xuyên gửi đến: [Khi nào thì chụp xong, anh tới đón em đi ăn.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!