Chương 26: Sự tự luyến khó nói hết bằng một lời

Convert: Sakahara

Editor: Mãn Mãn

Khi Tưởng Bách Xuyên ra khỏi nhà Tưởng Mộ Tranh, trời đã rất khuya. Anh tính toán thời gian Tô Dương hạ cánh, lúc này cô cũng đã đến sân bay, anh có tới cũng không kịp đón máy bay.

Ngón tay gõ lên tay lái không theo nhịp nào, vài giây sau, anh khởi động xe rời đi.

Trên đường về nhà, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của thư ký giang Phàm.

"Tưởng tổng, theo tin tức mới nhất từ New York, Bàng Việt Hy cùng đoàn thể đã đổi nơi công tác sang công ty quản lý tài sản Doãn Lâm, nghe nói ông chủ của Doãn Lâm là Cao Tân cũng tới."

Hơi dừng một chút, Giang Phàm lại tiếp tục:

"Trước đây, Doãn Lâm không thành công trong việc thu mua Laca, hiện nay lại có ý định mua lại nhà máy sản xuất camera di động của hãng máy ảnh Sofe ở Thâm Quyến, Trung Quốc. Bọn họ đang tiếp xúc với tầng cấp cao của Sofe."

Tưởng Bách Xuyên hỏi: "Là Bàng Việt Hy phụ trách sao?"

Giang Phàm trả lời: "Vâng, cô Bàng Việt Hy toàn quyền phụ trách vụ thu mua này."

Cô còn nói:

"Sau khi thu mua xong, Doãn Lâm sẽ gia tăng kinh phí đầu tư, nhà máy Sofe liền có thể sản xuất mô hình camera có chức năng PDAF(*), chất lượng camera cùng lợi nhuận của bọn họ có thể vượt qua lần kết hợp đầu tiên giữa di động cùng camera của Laca. Trước mắt, những nhà máy và cửa hàng tư nhân lớn đều khá xem trọng camera di động của Sofe."

Mục tiêu của Bàng Việt Hy lúc này chính là chiến thắng Tưởng Bách Xuyên, có thể tưởng tượng cuộc cạnh tranh cùng Sofe trong tương lai sẽ kịch liệt cỡ nào.

Mà máy ảnh Laca sẽ càng khó đạt được bước đột phá lớn trong việc thực hiện dự án camera di động.

Tưởng Bách Xuyên lẳng lặng nghe, vài giây sau mới đáp: "Tôi biết rồi.

"Doãn Lâm cố ý gây khó dễ với anh. Giang Phàm không nói thêm việc gì khác, liền kết thúc cuộc trò chuyện. Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên căng thẳng, suy tư nhìn con đường ở phía trước. Không quá hai phút, di động rung lên, anh mở ra nhìn, là Tô Dương gửi đến: [Ông xã, em đã tới Bắc Kinh rồi, yêu anh.] Vẻ mặt Tưởng Bách Xuyên dịu đi không ít. Anh gọi điện, bên kia rất ồn ào, hẳn là cô vừa đến sảnh."Em vừa xuống máy bay à?"

Tô Dương: "Vâng, em lập tức về nhà ngay, anh thì sao?"

Tưởng Bách Xuyên: "Anh đang ở trên đường.

"Anh không nhiều lời về những chuyện khác. Tô Dương đương nhiên cho rằng anh đang trên đường đi công tác,"Lúc trước em không gọi được cho anh, lần này anh sẽ ở bên đó mấy ngày?"

Tưởng Bách Xuyên: "Anh phải ở đến Tết Nguyên Đán."

"Hả?" Tô Dương vô thức tỏ vẻ mất mát.

Trong dĩ vãng, cho dù Tưởng Bách Xuyên bận rộn cỡ nào, cô cũng sẽ không bộc lộ nửa điểm không hài lòng ở trước mặt anh.

Cho dù anh không tới buổi triển lãm ảnh của cô hơn hai tháng trước, không gặp cô ba tháng, cô cũng không biểu hiện như vậy ở trong điện thoại.

Vừa nghe anh phải ở ngoài hơn mười ngày, không thể trải qua lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán cùng cô, cô liền không nhịn được mà thốt thành tiếng.

Có lẽ, vì luôn được ở bên anh trong khoảng thời gian này, cô liền trầm luân, không muốn xa anh lâu như vậy.

Tô Dương lập tức lấy lại giọng điệu thoải mái: "Vậy anh làm việc xong thì trở về gặp em nhé."

Trong lòng Tưởng Bách Xuyên rất khó chịu, cho dù cô không vui, cũng sẽ không cố tình gây chuyện với anh.

"Đồng Đồng?"

"Hả?"

"Em sớm về nhà đi nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!