Lúc Tô Dương chụp xong áp phích tuyên truyền đã là 6 giờ rưỡi tối, vượt quá giờ ăn cơm chiều của tổ kịch, Chu Đạo hỏi cô muốn ăn gì, nói có thể thiên vị cô.
Tô Dương chớp mắt mấy cái: "Ăn ở ngay tại trường quay à?
"Chu Đạo gật đầu. Tô Dương mỉm cười:"Ăn gì cũng được sao?"
Chu Đạo: "Đắt đỏ cũng được.
"Lục Duật thành sẽ thanh toán. Tô Dương ra vẻ suy xét, một lát sau nói rằng:"Muốn ăn lẩu Bắc Kinh kiểu cũ."
Chu Đạo: "... Hay là, tôi đổi một nồi cao hơn được không?
"Anh ta mua nồi ở đâu, chuẩn bị gia vị ở chỗ nào cho cô bây giờ? Tô Dương cười, tóm lấy anh mà đùa:"Quả nhiên đàn ông đều là kẻ lừa đảo, nói một đằng làm một nẻo."
Chu Đạo: "...
"Khó lòng giãi bày. Tô Dương sửa soạn máy ảnh xong, nhỏ giọng nói muốn đi kiểm tra ông xã của mình, Chu Đạo tiếp thu, vội vàng đi đặt hẹn, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa. Đi ngang qua phòng nghỉ, cửa phòng khép hờ, cô vô thức nghiêng đầu nhìn vào, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Cố Hằng, anh đang ăn cơm, cô cũng không có ý định cùng anh nói chuyện, cất bước đi về phía trước."Đồng Đồng!"
Tô Dương chợt dừng chân, khi quay đầu, Cố Hằng chạy tới bên cửa, kéo cửa ra, "Vào đi."
"Có việc gì?
"Tô Dương hỏi. Cố Hằng vẫn nói câu kia:"Vào đi.
"Tô Dương không nhúc nhích, yên lặng nhìn anh. Cố Hằng không lay chuyển được cô, giọng nói dịu lại:"Vào đi rồi nói.
"Anh mở rộng cửa thêm một chút, nghiêng người, để lại không gian cho cô. Tô Dương do dự hai giây, vẫn đi vào phòng nghỉ. Trong phòng nghỉ chỉ có một mình anh, cô cũng không ngồi, đứng ở cạnh sô pha, hỏi anh:"Có chuyện gì? Nếu là chuyện làm ăn thì liên hệ với người quản lý của tôi nhé."
Cố Hằng đóng cửa, tựa lên vách tường cạnh cửa, thản nhiên nhìn cô, thở dài rồi mới nói: "Các bạn học ở trường cấp ba hẹn gặp trước Tết."
Tô Dương "A" một tiếng, còn hỏi: "Không phải năm nào cũng có sao?
"Cho nên, có cái gì hay để nói à? Cố Hằng:"Năm nay đi không?
"Cô chưa từng đi lần nào. Tô Dương:"Khó nói lắm, có thể sẽ bận việc.
"Cho dù rảnh rỗi cô cũng sẽ không đi. Cố Hằng đăm chiêu nhìn cô:"Thế này nhé, nếu rảnh ngày nào thì nói với tôi, liền chọn ngày cậu rảnh để gặp mặt"
Tô Dương cười, châm chọc: "Cậu cho rằng cậu là lớp trưởng, có thể làm theo ý mình hay sao?"
Cố Hằng phớt lờ lời khiêu khích của cô, "Cho tôi wechat của cậu, đến lúc cậu rảnh thì nói trên wechat với tôi."
Tô Dương: "Là số di động của tôi ấy."
Đầu lưỡi của Cố Hằng đặt ở hàm dưới, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi không biết số di động mới của cậu.
"Cô đổi số, lại không nói cho anh biết. Tô Dương đọc dãy số của chính mình, Cố Hằng liền thêm wechat của cô, sau khi cô đồng ý liền cất di động,"Không còn chuyện gì nữa nhỉ?"
Cũng không đợi Cố Hằng trả lời, cô kéo cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.
Mãi cho tới khi không nghe thấy tiếng bước chân của cô nữa, Cố Hằng mới đóng cửa phòng.
Anh ngồi lại trên ghế sô pha, không để ý tới việc ăn uống, bắt đầu xem vòng bạn bè của cô, không có động thái gì đặc biệt, kỳ thực anh biết với tính cách của cô, không có chuyện cô khoe mẽ yêu đương tại vòng bạn bè.
Nhưng nhìn xuống một trạng thái, trong một hàng người khen ngợi, lại xuất hiện ảnh chân dung wechat của Lục Duật Thành.
Cố Hằng trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.
Giọng của Lục Duật Thành vẫn không đứng đắn như vậy: "Chậc, không phải cậu vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, muốn tìm cách giết chết tôi à, sao vừa tới sân bay mà đã bắt đầu nhớ nhung tôi thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!