Editor: Aubrey.
"Ca! Ngươi không sao chứ?" Thường Hạo nhanh chóng chạy tới, giống như viên đạn nhỏ vọt vào giữa đám người, đứng trước mặt Thường Nhạc, nhóc ngẩng đầu, khẩn trương quan sát thần sắc của ca ca, sợ ca ca của nhóc chịu thiệt thòi.
Thường Nhạc thấy nhóc tới, hai mắt sáng lên, y lắc đầu biểu thị bản thân không sao.
Thường Hạo nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn vòng người. Sau đó, nhóc nhíu mày hỏi một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi: "Trưởng thôn bá bá, xảy ra chuyện gì vậy?"
Ca của nhóc vốn không nói được, mỗi lần gặp chuyện, cho dù y có lý, cũng không thể tự biện hộ cho mình. Người khác cũng không hiểu mấy động tác của y, nên y luôn chịu thiệt thòi.
Thường Hạo đã chứng kiến không ít trường hợp như vậy, bây giờ thấy có không ít người vây quanh ca của nhóc, thần kinh của nhóc lập tức trở nên căng thẳng.
Lúc này, Thường gia gia cũng chạy tới, chen vào giữa đám người, đứng ở trước mặt hai cháu trai, che chở cho bọn họ. Sau đó, ông hỏi những người xung quanh: "Xảy ra chuyện gì? Các ngươi tập trung ở đây làm gì vậy?"
Thật ra ông còn muốn hỏi, các ngươi bao vây Nhạc ca nhi của ta làm gì?!
Thấy hai ông cháu đã tới, lập tức có người nói: "Thôi thôi! Thường Hạo và Thường gia gia đã tới rồi, có thể làm rõ mọi chuyện được rồi."
Thúc sao của Thường Hạo, Văn Lệ cũng ở đây, ông vẫn còn nhớ hôm qua hai huynh đệ Thường Nhạc và Thường Hạo cho ông xem sắc mặt như thế nào. Hiện tại, thấy Thường Nhạc bị mọi người bao vây như vậy, ông không định tiến lên hỗ trợ, chỉ khoanh tay đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Đến khi thấy Thường Hạo và Thường gia gia xuất hiện, ông mới đẩy đám người ra, chen vào chính giữa, nói với Thường gia gia: "Cha! Các ngươi xem, không biết Nhạc ca nhi lại chọc phải chuyện gì rồi."
Thường gia gia trừng mắt nhìn Văn Lệ, lạnh lùng nói: "Tiểu Nhạc có thể gây ra chuyện gì? Ngươi không thể nghĩ tốt cho nó sao?!"
Thường Hạo cũng chán ghét liếc mắt nhìn thúc sao, sau đó lại nhìn trưởng thôn.
Trưởng thôn ho nhẹ một tiếng, ông giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng: "Mọi người đừng nói nữa, yên lặng một chút."
Sau khi trưởng thôn lên tiếng, các thôn dân mới yên lặng, quay sang nhìn ông.
Trưởng thôn nhìn hai ông cháu, nói: "Thường thúc, là như vầy. Hồi chiều, khi bọn ta đến ruộng, đã thấy Nhạc ca nhi đang kiềm chặt một hán tử lạ mặt, ấn hắn xuống đất, không cho hắn cử động. Các ngươi cũng biết, Nhạc ca nhi không nói được, nên bọn ta cũng không biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao, hán tử kia thì luôn mồm mắng Nhạc ca nhi, hắn nói hắn không biết tại sao Nhạc ca nhi lại bắt hắn.
Chuyện là vậy, nãy giờ vẫn còn tranh cãi, bọn ta đang chờ các ngươi đến để hỏi Nhạc ca nhi đã xảy ra chuyện gì."
Từ khi còn bé, bởi vì tình trạng của mình, nên tính cách của Thường Nhạc khá hướng nội, không thường xuyên giao lưu với người trong thôn. Còn nữa, sau khi song thân qua đời, y cũng không thể để cho mình trở thành gánh nặng trong nhà, nên đành phải cố gắng giao lưu với các thôn dân khác, tính cách cũng nhờ vậy mà cởi mở hơn một chút.
Dù đã trôi qua nhiều năm, ngoại trừ gia gia và đệ đệ, những thôn dân khác đều không hiểu mấy động tác của y. Lúc này, các thôn dân chỉ có thể trông cậy vào hai ông cháu giúp bọn họ phiên dịch.
Trong lúc trưởng thôn nói chuyện, cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng đã lết tới nơi, hắn chen vào đám người, đứng ở bên cạnh Thường gia gia.
Sau khi nghe trưởng thôn nói, Thường Hạo, Thường Gia Gia và Dư Thanh Trạch mới phát hiện một tay của Thường Nhạc đang nắm chặt cổ tay của một hán tử, nắm chặt đến mức đối phương không thể nhúc nhích được.
Hán tử kia có màu da ngăm đen, cao to, cặp mắt giống như hình tam giác đảo ngược. Y phục của hắn dính đầy bùn, lúc phát hiện thân nhân của người câm này đã đến, hắn lập tức hung ác nói.
"Ta đã nói tên câm này bị thần kinh rồi, thật không thể hiểu nổi! Ta chưa làm gì cả, chỉ đi ngang qua đây thôi, vậy mà tên này lại bắt ta! Tay của ta sắp bị bẻ gãy rồi! Các ngươi mau kêu hắn buông tay ta ra! Nếu không, ta sẽ không để yên cho các ngươi!"
Hán tử kia rất cao, cao hơn Thường Nhạc một cái đầu, thân hình rất mập, nhưng cho dù có cố gắng cách mấy cũng không thoát khỏi tay của Thường Nhạc được.
Trong số đám người xung quanh, có một thôn dân lên tiếng: "Nhạc ca nhi không có khả năng vô duyên vô cớ bắt người, nhất định là ngươi đã làm chuyện gì đó chọc đến y!"
"Đúng vậy, Nhạc ca nhi chưa bao giờ gây chuyện! Nói mau! Ngươi đã làm gì?"
Bên cạnh đó, bỗng có một người âm dương quái khí nói: "Cũng chưa chắc, biết đâu Nhạc ca nhi thật sự gây chuyện thì sao?"
Một thôn dân khác lập tức phản bác: "A ma Hổ Tử! Ngươi đừng có vì chuyện gà nhà ngươi mổ vườn rau nhà Nhạc ca nhi, rồi bị y đuổi đi mà trách Nhạc ca nhi như vậy! Nhạc ca nhi làm người ra sao, bọn ta đều đặt ở trong mắt!"
"Ngươi nói gì đó?! Ngươi nói như vậy là có ý gì?! Ta là người nhỏ mọn như vậy sao?!"
"Ta quá rành về ngươi rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!