Editor: Aubrey.
Nhà của Thường Nhạc ở thôn phía đông, còn ruộng nước thì ở thôn phía tây, giữa ruộng nước và thôn có một dòng suối nhỏ tách hai nơi ra.
Một mình Thường Nhạc cõng một cái cối giã gạo đi ở phía trước, trông nam tính vô cùng!
Tuy nói là cối giã gạo, nhưng thực ra chỉ là mấy tấm gỗ lớn ghép lại với nhau, chừa lại một cái lỗ trống ở giữa, giống như hình thang ngược, bên trong không có vòng lăn hay cái nắp nào. Dư Thanh Trạch tò mò, không biết đến lúc đó bọn họ định tuốt hạt như thế nào.
Thường gia gia cõng một cái sọt đi theo phía sau, bên trong có một vò nước và một cái rổ. Cái sọt này cũng được đặc chế theo kích cỡ siêu lớn, vừa nhìn là biết đây là chuẩn bị cho Thường Nhạc.
Bởi vì chân vẫn còn bị thương, nên Dư Thanh Trạch đi khá chậm, hắn chống gậy chậm rãi theo sau, tiểu thiếu niên Thường Hạo cũng theo sau bồi hắn.
Dư Thanh Trạch nhân cơ hội này quan sát tình hình trong thôn, có Thường Hạo ở đây, hắn được biết thêm khá nhiều thứ.
Tỷ như, cái tên thôn Ngưu Đầu, là bởi vì ngọn núi sau thôn giống một cái đầu trâu. Dư Thanh Trạch nghiêng đầu nhìn lại, quả thật cũng khá giống.
Trong thôn có hai họ lớn, đó là họ Dư và họ Thường. Họ Dư có hơn ba mươi hộ gia đình, đa số tập trung ở gần con suối nhỏ trong thôn. Còn họ Thường thì chỉ có mười sáu hộ, bởi vì chiến loạn nên bọn họ mới đến đây, sống tập trung ở đầu thôn phía đông, mỗi nhà cách nhau khoảng hai trăm mét.
Ngoài ra, sau mười mấy năm trôi qua, những người họ Dư cũng đã chấp nhận sinh sống với hơn mười hộ họ Thường này.
Nhà ở đa phần là nhà tranh, chỉ có hai căn là nhà mái ngói gạch đất, với một căn khác là mái ngói gạch xanh trông vô cùng khang trang, xem như là phú hộ trong thôn.
Dư Thanh Trạch tò mò, lập tức hỏi Thường Hạo.
Thường Hạo giải thích: "Căn nhà có mái ngói gạch xanh kia là của Dư Uy, ông ấy là cha của Tú Tài lão gia."
Khi nhóc nhắc đến mấy chữ Tú Tài lão gia, trên mặt hiện lên thần sắc cung kính.
Dư Thanh Trạch thầm suy đoán, lại hỏi: "Tiểu Hạo, ngươi muốn đi học không?"
Thường Hạo cũng không che giấu, lập tức đáp: "Muốn chứ! Trong thôn cũng có một ngôi trường nhỏ, Tú Tài lão gia chính là tiên sinh ở đó, những người trong thôn muốn đọc sách sẽ đến nơi đó học chữ. Nhưng mỗi tháng phải nộp hai trăm văn tiền, ta không trả nổi."
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch trầm mặc, nói: "Nếu ngươi muốn biết chữ, ta có thể dạy cho ngươi."
Thường Hạo lập tức quay đầu nhìn hắn chằm chằm, mừng rỡ hỏi: "Ngươi biết chữ? Có thể dạy cho ta?!"
Dư Thanh Trạch gật đầu, khẳng định một trăm phần trăm: "Tất nhiên."
"Được! Được! Được! Ta muốn học!" Thường Hạo vui vẻ nở nụ cười, khuôn mặt tươi rói như hoa.
Một lát sau, nhóc lại hỏi: "Dư đại ca, ca của ta có thể cùng ta học chữ với ngươi không? Y rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt!"
Các ca nhi trong thôn cơ bản không có người nào được đến trường, chỉ có hán tử mới được học chữ. Thường Hạo sợ Dư Thanh Trạch không chịu, nhóc lập tức tranh thủ khen ca ca của mình.
"Được chứ!" Dư Thanh Trạch cười, hắn có cảm tình rất tốt với hai huynh đệ nhà này, mỗi khi bọn họ có gì tốt thì sẽ nghĩ đến người còn lại, thật là hâm mộ.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, trong lúc đó, những thôn dân khác đã sớm bắt tay vào thu hoạch rồi.
Sau khi quyết định xong chuyện học chữ, Thường Hạo vô cùng vui vẻ, những câu hỏi của Dư Thanh Trạch, nhóc đều trả lời hết, không giấu diếm bất cứ điều gì.
"Căn nhà mái ngói ở đằng kia là nhà của trưởng thôn, ông ấy làm nghề thợ mộc, con của ông ấy cũng làm nghề mộc. Những hộ gia đình trong thôn cần gia cụ gì, cơ bản sẽ tìm đến ông ấy. Mấy cái thùng gỗ lớn trong nhà chúng ta cũng là do ông ấy làm, vật liệu toàn là loại gỗ tốt nhất mà ca ta chặt từ trên núi về. Còn căn nhà mái ngói còn lại là của một gia đình thợ săn, nhà hắn chuyên cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho mấy quán ăn ở huyện thành,..."
Dư Thanh Trạch bắt được một trọng điểm, hỏi: "Trưởng thôn làm nghề thợ mộc? Người nhà bọn họ như thế nào?"
Thường Hạo đáp: "Người nhà trưởng thôn rất tốt, trưởng thôn cũng vậy, ông ấy đối xử rất tốt với ca ta. Mấy cái thùng gỗ lớn trong nhà, đều là ca ta chặt từ trên núi về. Trưởng thôn thấy vậy chẳng những không thu tiền, mà còn tặng cho bọn ta một cái chậu gỗ, chính là cái mà ta thường dùng để rửa rau."
Nghe xong, Dư Thanh Trạch thầm suy nghĩ một kế hoạch.
Hai người đi ra khỏi thôn, tầm nhìn trước mắt được mở rộng ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!