Editor: Aubrey.
Ngươi có thích ta không?
Thường Nhạc cảm thấy, nếu y thừa nhận thì sẽ rất xấu hổ.
Sắc mặt của y trướng đến đỏ bừng, gần như sắp bốc khói, ngượng ngùng cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau, y xấu hổ đến mức muốn chui vào góc tường.
Vấn đề này nên trả lời thế nào đây?
Thích thì đương nhiên là thích, nhưng cũng bởi vì thích, người trong lòng đang ở trước mặt, rất khó mở miệng nói đáp án.
Hơn nữa, nếu nói ra, có phải sẽ khiến cho Dư đại ca cảm thấy bối rối hay không?
Nếu muốn tốt cho Dư đại ca, hay là... Từ chối đi?
Suy nghĩ trong đầu rối loạn, cuối cùng, trong lòng chỉ còn lại khổ sở.
Thích một người mà không dám cho người ấy biết, Thường Nhạc lại thầm cảm thấy chán ghét bản thân mình.
Dư Thanh Trạch giơ tay nâng cằm Thường Nhạc lên, hắn không biết đây là lần thứ mấy làm động tác này rồi, đầu ngón tay cũng đã nhớ kỹ xúc cảm trên cằm của Thường Nhạc.
"Nhạc ca nhi, nhìn ta." Dư Thanh Trạch dùng ngữ khí cường ngạnh, nói: "Nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết, ngươi có thích ta không?"
Ánh mắt của Thường Nhạc lập loè, nhưng không dám nhìn Dư Thanh Trạch, sợ bị hắn nhìn một cái, sẽ nhìn ra bí mật ẩn sâu trong lòng y.
Tiểu ô quy này!
Dư Thanh Trạch nhẹ nhàng ôm mặt y, cố định lại, vô cùng có khí thế bá đạo nói: "Nhạc ca nhi, nếu ngươi không nhìn ta, ta sẽ hôn ngươi."
Hôn? Hôn!
Nghe vậy, Thường Nhạc đột ngột chuyển tầm mắt, hoảng sợ nhìn Dư Thanh Trạch.
Ở nơi đông người, hôn gì đó, sao Dư đại ca không biết xấu hổ mà nói như vậy!
Thấy y cuối cùng cũng đã chịu nhìn mình, trong lòng Dư Thanh Trạch còn mất mát, hắn nhìn thẳng vào hai mắt của y, nghiêm túc nói: "Nhạc ca nhi, thích một người không có gì mất mặt, mỗi người trong chúng ta đều được hưởng quyền lợi riêng, đây là chuyện tình cảm rất bình thường. Điều này, ta tin ngươi hiểu rất rõ, phải không?"
Thường Nhạc nhẹ gật đầu, trong đầu vẫn còn vang vọng câu uy hiếp vừa rồi của Dư Thanh Trạch, hắn nói muốn hôn y, ánh mắt của y không tự chủ nhìn miệng của Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch: Động tác này giống như đang gián tiếp hôn bằng mắt nhỏ vậy...
Hai mắt của hắn híp lại, thanh âm trầm xuống, cúi đầu, dựa gần Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, ngươi thế này là muốn được ta hôn sao?"
Nghe vậy, Thường Nhạc đột ngột hoàn hồn. Lúc này, y mới phát hiện không biết từ khi nào ánh mắt trong sáng Dư Thanh Trạch đã chuyển sang thâm sâu đến mức nguy hiểm như vậy rồi, giống như đã nhìn trúng con mồi mà hắn đã theo dõi từ lâu.
Y điên cuồng lắc đầu, nghiêng đầu ra sau, muốn cách xa Dư Thanh Trạch.
Hiện tại, Dư đại ca rất nguy hiểm!
Dư Thanh Trạch nhịn cười, tiểu ô quy này vô ý câu dẫn hắn, thật sự có thể so với xuân dược thượng đẳng, thiếu chút nữa làm mình kiềm không được.
"Được rồi, ta chỉ nói giỡn thôi, ngươi đừng run nữa, choáng đến mức sắp hôn mê rồi phải không?"
Thường Nhạc dừng lại, không dám tiếp tục nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch hơi lui đầu ra sau, chờ Thường Nhạc dừng lại, hắn mới giơ tay điểm nhẹ lên đầu y vài cái, nghiêm mặt nói: "Nhạc ca nhi, ta muốn cảm thụ những gì ngươi đang nghĩ trong đầu."
Sau đó, hắn lại dời ngón tay xuống ngực của Thường Nhạc: "Còn nơi này nữa, trong lòng ngươi nghĩ gì, hãy thành thật đối diện với nội tâm của ngươi. Cho nên, hãy dũng cảm một chút, nói cho ta biết, ngươi, có thích ta không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!