Chương 26: Thái Phủ

Editor: Aubrey.

Có một câu, địch nhân của địch nhân là bằng hữu của mình, nếu Vương lão bản và Lưu lão bản không hợp nhau, mà hình như Lưu lão bản và Thái gia có quan hệ. Xét về cả mặt khách quan lẫn chủ quan, Lưu lão bản rất thích hợp đứng cùng một chiến tuyến với mình.

Dư Thanh Trạch nghĩ ra một cách có thể đối phó với Vương lão bản, mà cách này cần phải có sự hỗ trợ của Lưu lão bản. Có điều, bây giờ không phải là thời cơ thích hợp, cần phải chờ thêm cơ hội.

Dù sao, hiện tại hắn và Lưu lão bản không được tính là quen biết. Hơn nữa, trước kia Lưu lão bản cho hắn một ấn tượng rất là... Không thể hiểu được?

Có cảm giác rất không dễ ở chung, hắn còn phải thăm dò cách làm người của ông ấy, rồi mới quyết định.

Ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch đặc biệt đến cửa hàng bán đồ dùng thư phòng mua bái thiếp, nhờ người viết giùm hắn, chuẩn bị ngày mốt sẽ đến Thái phủ bái phỏng. Vốn dĩ bái thiếp nên do chính tay hắn viết, nhưng hắn thật sự không dùng quen bút lông, sợ viết không tốt thì sẽ rất mất mặt.

Lúc Mễ ca nhi đến mua đồ ăn, hắn nhờ Mễ ca nhi thay hắn mang bái thiếp về.

Buổi chiều, Mễ ca nhi trở lại, mang theo lời nhắn của Thái lão gia, ngài ấy nói là muốn mời luôn cả nhà Thường Nhạc đến phủ làm khách.

Dư Thanh Trạch cảm thấy có chút ngoài dự liệu, có điều, sau khi trưng cầu ý kiến của hai huynh đệ, hắn đồng ý.

Bọn họ viết thời gian trong bái thiếp là ngày mốt, sau khi trở về, Thường Hạo hưng phấn nói lại tin này cho Thường gia gia nghe.

Thường gia gia sửng sốt, đời này, ngay cả Huyện lệnh đại nhân, ông chỉ có rất ít cơ hội được nhìn thấy. Nhưng bây giờ, có thể đến phủ của người nhà Tri phủ đại nhân làm khách?

Thường gia gia ngơ ngác hỏi: "Vậy... Chúng ta nên mang lễ vật gì đây?"

Đến phủ của người nhà Tri phủ đại nhân, nếu mang theo lễ vật quá khó coi, không biết có bị ghét hay không? Nhưng nếu quá quý giá, thì bọn họ mua không nổi.

Ai da! Thật đau đầu.

Thường gia gia đi tới đi lui, xoay hết vòng này đến vòng khác trong nhà chính, đang nghĩ nên mang theo thứ gì mới tốt.

Dư Thanh Trạch cười nói: "Gia gia, ngài không cần suy xét nhiều như vậy, con đã nghĩ kỹ rồi. Cả nhà Tri phủ đại nhân không thiếu thứ gì, chúng ta chỉ cần mang một ít dã vật trên núi và đồ có sẵn trong nhà là được. Thái gia cũng đã nhìn trúng trù nghệ của con, đến lúc đó, con chỉ cần làm vài món dạy cho Phúc Bá là được rồi. Hoàn cảnh của chúng ta, Thái gia hiểu mà, chỉ cần biểu đạt một chút tâm ý là được."

Nghe vậy, Thường gia gia dừng lại, nói: "Cứ làm vậy đi, vất vả cho ngươi."

Dư Thanh Trạch nói: "Không đâu, gia gia đừng lo lắng, coi như là đi tham quan Thái phủ đi."

"Aiz! Vậy đi, già rồi già rồi, mà vẫn còn cơ hội được tham quan Thái phủ, mở rộng tầm mắt, ha ha ha." Thường gia gia cười sảng khoái, bỗng nhớ tới một chuyện, ông lập tức về phòng: "Ai da! Ta đi chọn y phục đây, Tiểu Hạo, xem ngày mốt nên chọn bộ nào đến Thái phủ làm khách."

Đi được một nửa, Thường gia gia chợt dừng lại, nói: "Đúng rồi, A Trạch, y phục của cha Tiểu Nhạc cũ rồi, ngày mai ngươi đi mua một bộ mới đi. Ngươi không giống như bọn ta, cần phải chú ý một chút."

Dư Thanh Trạch cười đáp: "Con có đáng giá gì đâu, chỉ là một đầu bếp mà thôi. Mà con cũng nên mua hai bộ mới, không nên lúc nào cũng mặc y phục của thúc thúc."

Từ khi hắn tỉnh lại, vẫn luôn mặc thay phiên ba bộ y phục của cha Thường Nhạc, chưa có dịp đi mua.

Thường gia gia nói: "Ý của ta không phải vậy, y phục của cha Tiểu Nhạc thì vẫn có thể mặc. Nhưng Thái gia đã nhìn trúng ngươi, chúng ta vẫn nên cẩn trọng một chút, nếu không, lỡ làm người ta mất mặt thì không tốt."

Dư Thanh Trạch cười nói: "Vâng, con biết rồi, ngày mai con sẽ đi."

Thường gia gia lại nói: "Mua một bộ để ngày mai mặc là đủ rồi, y phục rất đắt tiền, còn lại chỉ cần mặc vải bố là được. Để Tiểu Nhạc làm cho ngươi hai bộ dự phòng, tay nghề của Tiểu Nhạc rất tốt."

Dư Thanh Trạch động tâm, y phục do Nhạc ca nhi tự tay làm? Muốn mặc quá đi!

"Vậy xin làm phiền Nhạc ca nhi."

Thường Nhạc xua tay, tỏ vẻ không cần ngại.

Ngày hôm sau, bọn họ không mở quán. Buổi sáng, bọn họ cùng đến cửa hàng y phục để mua quần áo.

Dư Thanh Trạch chọn một bộ, lại chọn cho hai huynh đệ Thường Nhạc và Thường gia gia mỗi người một bộ. Nhưng lại bị Thường Nhạc ngăn lại, nói là bọn họ đã có y phục để mặc riêng cho những dịp quan trọng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!