Editor: Aubrey.
Hôm nay phố Bắc Đại náo nhiệt đến lạ thường, trên đường, người tới người đi, ai cũng hưng phấn đàm luận về sự kiện vừa xảy ra trong hôm nay. Dư Ký Ăn Là Ghiền khai trương lại, còn cho ra mắt hai món mới!
Mọi người cảm khái món trâu cổ lạnh kia ăn thật ngon, còn suy đoán xem cách làm của nó như thế nào, chẳng những món ăn đẹp, mà mùi vị cũng thật ngon.
Thạch trâu cổ trong suốt ngọt ngào khi ăn vào mang theo hương vị của quả trâu cổ, còn món đậu hủ màu xanh lục khi cho vào miệng thì dậy lên hương vị thanh mát. Nhưng bọn họ đều đoán không ra rốt cuộc được làm từ cái gì, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, Dư lão bản này, sao lại làm ra được những món mới vừa ngon miệng, còn được hoan nghênh đến thế?!
Năm sáu ngày qua, quán ăn vặt không mở, một số khách quen đi ngang qua thấy quán ăn vặt khai trương lại. Lập tức sôi nổi hỏi thăm, còn lo lắng nói với Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, mấy ngày nay các ngươi không mở quán, bọn ta còn tưởng ngươi không mở lại nữa, còn tiếc một phen đây."
"Đúng vậy, bọn ta không tìm được chỗ nào bán bánh ướt và mì lạnh ngon như ở đây."
Dư Thanh Trạch nghe vậy, cười nói: "Cảm ơn các vị, mấy ngày nay ta gặp chút chuyện, nên phải ở nhà nghỉ ngơi. Các vị yên tâm, quán ăn vặt vẫn tiếp tục bán như thường lệ."
"Vậy là tốt rồi, trời quá nóng, bọn ta đã quen ăn món ăn của ngươi rồi. Nếu không, bọn ta sẽ chẳng ăn gì nổi."
"Ha ha ha! Đúng vậy, món mới hôm nay cũng ngon lắm, ta cảm thấy mùa hè năm nay không cần phải chịu khổ nữa."
...
Có người vui mừng, cũng có người ưu sầu.
Bên này thì vô cùng náo nhiệt, mà bên kia, Vương lão bản đang tức tới mức muốn nổ tung.
Mấy ngày nay, Dư Ký không mở cửa, cả thành chỉ có mỗi Vương Ký có mì lạnh, tuy mùi vị không bằng Dư Ký, nhưng bán tốt hơn trước nhiều. Ông cho rằng bọn Dư Ký bị đánh một trận, chịu giáo huấn nên sẽ không dám mở lại nữa. Ai ngờ, chỉ mới qua vài ngày, bọn họ lại khai trương!
Còn cho ra thêm món mới!
Mấu chốt là món mới còn rất được hoan nghênh!
Mắt thấy số lượng khách lại bớt không ít, Vương lão bản nhìn nam nhân trước mặt, hỏi: "Không phải con nói họ Dư kia bị thương sao? Nhìn động tác của hắn nhanh như vậy, có chỗ nào giống bị thương?!"
Nam nhân cúi đầu, đáp: "Thật sự bị thương mà, bị chém trúng vai trái."
Vương lão bản lật bàn, cả giận nói: "Đồ vô dụng, tìm người cũng vô dụng như vậy!"
Thân thể của nam nhân run lên, nhỏ giọng nói: "Cha, hay là, chúng ta lại đi tìm người giáo huấn bọn họ? Nói không chừng, bọn họ không biết lý do tại sao bị đánh, nên chúng ta sẽ thử uy hiếp bằng cách nói rõ ra, cảnh cáo một chút, được không?"
Vương lão bản thổi râu trừng mắt, giơ tay chỉ vào nam nhân, giận run người: "Con, con, đồ óc heo nhà con! Như vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết chúng ta tìm người đánh bọn họ? Hả?!"
Nam nhân bĩu môi: "Sợ cái gì, bọn họ một không tiền, hai không thế. Ở trong huyện thành này, dù bọn họ có biết là chúng ta, cũng chẳng làm gì được."
Vương lão bản trừng mắt liếc hắn: "Con quên cữu cữu của con đã nói gì sao? Hắn còn muốn được thăng quan, vậy mà con muốn người ta nắm được nhược điểm của hắn, xem hắn có lột da con ra hay không!"
Nam nhân nghe vậy, trầm mặc, thật lâu sau mới hỏi: "Vậy phải làm sao đây? Không thể để cho họ Dư kia cướp hết khách của chúng ta được."
"Dù có làm gì cũng không thể để người khác biết." Vương lão bản cũng rất giận, ở trong phòng đi tới đi lui, nhưng vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào.
Qua một hồi, ông mới nói: "Lại đây, con đi tìm một người..." Vương lão bản nói nhỏ bên tai của nhi tử.
Cuối cùng, ông hỏi lại: "Đã hiểu chưa?"
Nam nhân gật đầu: "Đã hiểu."
Vương lão bản phất tay, nói: "Được rồi, con đi đi, tìm người đáng tin cậy một chút, đừng tìm mấy thứ tạp nham nữa!"
Nam nhân vâng một tiếng, rồi lập tức rời đi.
Đồng thời, tại quán mì Lưu Ký. Lưu lão bản đứng bên cửa sổ nhìn về phía quán ăn vặt ở đối diện, lâm vào trầm mặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!