Chương 23: Tiến Thêm Một Bước

Editor: Aubrey.

Ban đêm, sau khi Dư Thanh Trạch tắm xong, Thường Nhạc giúp hắn thay thuốc.

Mỗi lần thay thuốc, Thường Nhạc đều thấy rõ vết thương sau lưng Dư Thanh Trạch, y vừa đau lòng, vừa cảm động.

Ba vết bầm tím thật lớn chưa hoàn toàn biến mất, xanh xanh tím tím trải rộng khắp lưng, trông rất khủng bố. Còn vết đao bên vai trái, buổi sáng vẫn còn đỡ, nhưng có lẽ là vì hôm nay Dư Thanh Trạch leo núi, nên vết thương mới bị nứt ra.

Tất cả những vết thương này, là vì y mà có. Suốt hai mươi hai năm qua, ngoại trừ người nhà, không còn người nào che chở cho y như vậy.

Hồi còn nhỏ, y luôn phải chịu đựng bị người ta xem thường và cười nhạo, tuy y không nói được, bản thân cũng hơi ngốc, nhưng y vẫn nhớ rõ, tất cả đều đặt trong lòng. Sau khi lớn lên, tuy cuộc sống đã tốt hơn một chút, nhưng sự tiếc hận và ghét bỏ trong mắt của mọi người, y vẫn có thể cảm nhận được. Đặc biệt là mấy năm trước, thúc sao và ông mai tìm mối cho y, y nghe từ chỗ bọn họ nên mới biết được sự thật.

Có điều, Dư đại ca không giống với bọn họ, hắn biết y không nói được, cũng đã nhìn thấy vết sẹo xấu xí của y, nhưng trong mắt của hắn không hề lộ ra sự khinh miệt hay ghét bỏ nào, còn mạo hiểm lấy thân cứu y. Bị thương, mà hắn không quan tâm đến vết thương của mình, chỉ quan tâm đến chuyện y vừa cất tiếng nói.

Thường Nhạc nhận ra, trong mắt Dư đại ca có sự thương xót và tiếc nuối, cảm xúc nhẹ nhàng ấy có thể sưởi ấm trái tim y. Tựa như gia gia, cha và A ma cũng đã làm như vậy với y, đó là cảm giác thương đến đau lòng.

Đến khi ý thức được bản thân đang nghĩ gì, Thường Nhạc ngẩn ra. Ngay sau đó, y lắc đầu, sao mình có thể nghĩ đến hai chữ thương xót? Y và Dư đại ca không có một chút quan hệ nào, sao Dư đại ca có thể thương mình được?

Có lẽ là vì Dư đại ca là một người quá tốt, không chỉ dạy cho y và đệ đệ biết chữ, còn dạy võ cho đệ đệ. Bây giờ, còn đưa tiền mà hắn kiếm được giao cho bọn họ, cho bọn họ cùng hắn đi kiếm tiền...

Trên đời này làm gì có người đại ca nào tốt như vậy?!

Còn nữa, vết sẹo trước mặt này, thật là chướng mắt!

Thường Nhạc nhíu mày, trong lòng ôm tâm sự nhúng khăn vào nước ấm, lau xung quanh miệng vết thương, sợ đụng tới miệng vết thương, động tác của y vô cùng cẩn thận. Sợ không chú ý, tránh dùng sức quá mạnh, vì sức lực của y vốn lớn hơn người bình thường rất nhiều.

Dư Thanh Trạch cảm nhận được sự cẩn thận của Thường Nhạc, hắn đau lòng, nói: "Nhạc ca nhi, không sao đâu, bây giờ ta không còn đau nữa. Hơn nữa, da thịt của ta rất dày, ngươi không cần nhẹ tay, nếu không, không biết đến bao giờ mới lau xong."

Thường Nhạc mím môi, không để ý tới hắn, tiếp tục nhẹ nhàng lau.

Ngươi nói mặc ngươi, ta lau mặc ta.

Lau xung quanh miệng vết thương xong, y lại cẩn thận lau lưng của Dư Thanh Trạch. Bởi vì đang bị thương, Dư đại ca chỉ có thể tắm bằng một tay, không thể với tới sau lưng, cũng sợ làm miệng vết thương bị ướt, nên mỗi lần thay thuốc, y sẽ giúp hắn lau lưng lại.

Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì rất hưởng thụ.

Sao Nhạc ca nhi lại ôn nhu, chu đáo đến vậy? Lau đến nỗi tâm của hắn bắt đầu ngứa.

Thay thuốc xong, Thường Nhạc nhìn Dư Thanh Trạch, biểu tình nghiêm túc.

Trải qua một thời gian ở chung, một số động tác đơn giản của Thường Nhạc, Dư Thanh Trạch đã có thể đoán được. Còn những động tác phức tạp hơn, thì hắn không đoán được.

Bây giờ, Thường Hạo thì đang tắm, Thường gia gia thì đang ở trong bếp nấu nước. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, thử hỏi: "Ngươi muốn ta chú ý đến miệng vết thương của ta?"

Thường Nhạc gật đầu, lại lắc đầu, y khoa tay làm hai động tác.

Dư Thanh Trạch nhìn động tác của y, cái đầu tiên là "không cần", còn cái sau thì hắn đoán không được.

Không cần, không cần cái gì?

Vừa hay, Thường Hạo đã tắm xong, hắn lập tức kêu Thường Hạo qua đây phiên dịch.

Thường Hạo quan sát, nói: "Ca ta nói hôm nay miệng vết thương của ngươi bị nứt, nói ngươi ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần chạy loạn, đặc biệt là không cần lên núi."

Dư Thanh Trạch "À" một tiếng, thì ra là không cần lên núi, hắn đáp: "Không sao đâu, Nhạc ca nhi, ta thấy đỡ hơn nhiều rồi. Ngày mai, ta định nhờ ngươi dẫn ta đi hái thêm nấm tuyết về nhà phơi."

Thường Nhạc cực kỳ nghiêm túc xua tay, y từ chối. Hơn nữa, y còn đặc biệt có nguyên tắc, không chờ Dư Thanh Trạch nói thêm câu nào, y đã bưng chậu rửa mặt, xoay người rời đi.

Dùng bóng lưng để biểu đạt sự phản đối của mình!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!