Chương 22: Khách Tới Thăm

Editor: Aubrey.

Trên con đường ở ngoại thành, một tiểu ca nhi cầm một cây dù giấy và một cái giỏ trên tay, bên cạnh là một lão bá.

Thời tiết hôm nay thật sự quá nóng, thái dương trên đỉnh đầu như muốn thiêu rụi toàn bộ mặt đất. Ánh sáng mặt trời chói loá chiếu thẳng vào mắt người qua đường, khiến cho người ta không thể không nhắm mắt lại, nắng quá gắt.

"Aiz! Trời hôm nay thật nóng." Lão bá cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, cảm thán: "Dư lão bản bọn họ ở xa quá."

Con rắn nhỏ nằm phơi nắng ở bụi cỏ ven đường, nghe có tiếng người, nó lập tức xuỳ một tiếng, bò đi.

"Cũng không xa lắm đâu, Phúc Bá, ngài có mệt không? Hay là, chúng ta nghỉ một lát đi." Trên trán Mễ ca nhi lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Tuy cây dù trên tay có thể ngăn cản ánh nắng trực tiếp chiếu vào, nhưng hơi nóng từ mặt đất vẫn ập lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ bắt đầu cảm thấy đuối.

Phúc Bá ngẩng đầu nhìn về phía trước, đáp: "Không cần nghỉ ngơi, sắc trời không còn sớm, nên đến đó sớm một chút. Nếu đến chậm, không khéo người ta đang nấu cơm, sẽ gây phiền toái cho bọn họ."

Mễ ca nhi đồng ý.

Sáng hôm nay, hai người đi đến phố Bắc Đại tìm Dư Thanh Trạch, nhưng khi đến chỗ mà bọn họ thường mở quán, thì không thấy có ai ở đó. Hai người tìm một vòng quanh phố Bắc Đại, nhưng cũng không tìm được quán ăn vặt quen thuộc kia.

Sau đó, hai người hỏi lão sao bán trứng gà luộc nước trà bên cạnh quầy hàng của Dư Thanh Trạch, mới biết tin Dư lão bản gặp cướp, còn bị thương, nên đang ở nhà nghỉ ngơi. Sau này có trở lại bán tiếp hay không, hoặc khi nào bán lại thì không nói.

Hai người nghe vậy, sửng sốt, sao bọn họ lại gặp chuyện? Ngay sau đó, hai người còn suy nghĩ. Ai da! Hỏng rồi! Nếu Dư lão bản không trở lại, vậy lỡ sau này Nhị thiếu gia chán mấy món cháo kia, hai người phải làm sao đây? Dư lão bản biết nhiều món lạ như vậy, nếu hắn không trở lại, sau này làm cách nào để tìm được một người như hắn?

Hơn nữa, Phúc Bá còn định thảo luận với Dư Thanh Trạch cách làm một số món. Lần trước, sau khi lĩnh giáo Dư Thanh Trạch cách làm của món cháo hải sản, ông đã trở về thử vài lần, quả nhiên đã ngon hơn trước rất nhiều, Nhị thiếu gia nhà bọn họ còn ăn hết một chén.

Hai người lập tức hồi phủ, báo tin cho gia chủ nghe, sau khi có được sự cho phép của gia chủ, bọn họ đến nhà bếp lấy một số thức ăn, rồi mang theo lễ vật đi thăm bệnh.

Chỉ là, thôn Ngưu Đầu thật sự quá xa!

Ngày nào Dư lão bản bọn họ cũng băng qua đoạn đường xa như vậy để vào thành mở quán ăn vặt, thật là không dễ dàng.

Hai người không nhanh không chậm đi tới phía trước, trên đường đi, còn hỏi thăm người đi đường. Đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm được nhà của Thường Nhạc trong thôn Ngưu Đầu.

Có một chuyện khiến cho Mễ ca nhi và Phúc Bá kinh ngạc, đó là Dư lão bản chỉ đang ở trọ tại nhà tiểu nhị của hắn, nhà của Thường Nhạc.

"Hai vị tìm ai?" Thường gia gia phát hiện có hai người lạ đang đứng ở trước cửa, ông đi ra, hỏi.

Mễ ca nhi tiến lên một bước, hỏi: "Lão nhân gia, xin hỏi nơi này có phải là nhà của Dư lão bản, Dư Thanh Trạch không?"

Thường gia gia gật đầu: "Phải, hai vị là?"

Mễ ca nhi cười nói: "Lão nhân gia, ta là gia nhân của Thái phủ ở thành nam, Mễ ca nhi. Vị này là Phúc Bá, lúc trước từng vinh hạnh được Dư lão bản dạy một số cách làm cháo, Nhị thiếu gia nhà bọn ta rất thích. Hôm nay nghe nói Dư lão bản bị thương, gia chủ đã đặc biệt phân phó bọn ta đến hỏi thăm."

Thường gia gia chưa từng gặp Mễ ca nhi và Phúc Bá, nhưng ông đã từng nghe Thường Hạo kể lại. Vừa nghe là bọn họ, ông lập tức mời bọn họ vào nhà: "Bọn họ lên núi rồi, lát nữa sẽ về, hai người mau vào nhà ngồi đi. Trời nóng như vậy, thật vất vả hai người phải đến đây một chuyến."

Mễ ca nhi và Phúc Bá cùng đi vào.

Mễ ca nhi cười nói: "Ngài khách khí rồi, Dư lão bản bị thương, bọn ta nên đến thăm mới phải. Còn đây là một chút tâm ý của gia chủ, xin hãy nhận lấy." Mễ ca nhi đưa giỏ cho ông, bên trong là thịt cá và lễ vật mà bọn họ mang đến.

"Hầy! Các ngươi đến đây chơi được rồi, mang theo lễ vật làm gì? Mau ngồi đi, ta rót nước cho các ngươi." Thường gia gia đặt giỏ lên cái ghế kế bên, ông đi xuống nhà bếp, lấy nước sôi để nguội đổ vào hai cái ly, chờ bọn họ uống xong, ông bưng thêm hai chén trâu cổ cho bọn họ.

"Nào, ăn hai chén trâu cổ đi, mát lắm."

"Đây là gì?" Mễ ca nhi nhìn những viên thạch trong suốt như thuỷ tinh trong chén, kinh ngạc hỏi. Lại có thêm một món mới!

Hai mắt của Phúc Bá cũng rực sáng nhìn vào trong chén.

"Đây là trâu cổ, các ngươi mau nếm thử, có thể giúp bớt nóng." Thường gia gia nói.

Hai người tò mò múc một muỗng ăn thử, cảm giác mát lạnh tức khắc lan tràn từ khoang miệng đến đại não, thật sự rất mát mẻ. Ăn xong một chén, cả người thoải mái hẳn lên, ngay cả đầu óc bị nóng đến choáng váng cũng tỉnh lại, sự mệt mỏi khi đi đường hơn nửa canh giờ cũng được giảm rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!