Editor: Aubrey.
Quả trâu cổ còn có tên khác là quả vẩy ốc, là một loại thực vật dây leo, bản thân nó thường dùng để làm thuốc, nhưng thật ra nó vẫn là một món ăn ngon.
Dư Thanh Trạch nhìn một đám dây leo lớn bám trên tảng đá, có rất nhiều quả trâu cổ ở xung quanh. Hắn vô cùng kinh hỉ, đây là một món tuyệt phẩm vô cùng thích hợp để giải nhiệt vào mùa hè.
Hắn còn nhớ, khi hắn còn nhỏ, ở nhà ông nội, mỗi lần đến mùa hè, trong thôn sẽ có rất nhiều trâu cổ bò đầy tường. Người trong thôn rất thích hái trâu cổ về làm món thạch bông cỏ, sau khi nấu xong, chỉ cần cho thêm một ít mật ong hoặc đường cát, ăn vào rất mát lạnh, giống thạch trái cây vậy, thật sự rất ngon.
Phương pháp chế biến rất đơn giản, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi phát hiện thứ tốt, Dư Thanh Trạch không còn ý định rửa sạch danh tiếng mắt mù của mình nữa. Hắn chọn mấy quả trâu cổ to mọng nhất, rồi hái xuống.
Bởi vì vai trái bị thương, nên hắn không nâng tay trái nổi, chỉ có thể hái bằng tay còn lại. Cũng may mấy quả trâu cổ này không mọc cao, tảng đá được chúng bám lên khá thấp, hắn hái rất dễ dàng.
Cách đó không xa, Thường Hạo phát hiện thêm một cây nấm, nhóc hưng phấn nhổ lên, giơ lên cao, định khoe khoang một phen. Nhưng khi quay đầu lại, nhóc phát hiện Dư Thanh Trạch không làm việc đàng hoàng, không lo tìm nấm, mà chỉ lo hái cái gì đó.
"Dư đại ca, ngươi đang làm gì vậy? Ta lại tìm thấy nấm rồi này, có tới hai cây lận!" Nếu ngươi không tìm nhanh, thì sẽ không đuổi kịp ta đâu. Thường Hạo cầm nấm đi đến chỗ Dư Thanh Trạch, tò mò nhìn đống trái cây trên mặt đất.
"Quả này không ăn được, ngươi hái làm gì?"
"Ăn được, chiều nay ta sẽ làm cho ngươi ăn, bảo đảm ngươi sẽ thích!" Dư Thanh Trạch không quay đầu lại, chỉ nhón chân, hái một quả trâu cổ cao hơn đầu của hắn, màu sắc của quả trâu cổ này xanh đậm, thịt quả bên trong chắc chắn sẽ rất nhiều.
"Cái này ăn được sao? Không phải là thuốc sao?" Thường Hạo rất ngạc nhiên, nhóc biết loại quả này đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ biết nó có thể ăn được. Ngoài ra, nhóc chỉ từng thấy Dư đại phu hái chúng để làm thuốc mà thôi.
Cuối cùng Dư Thanh Trạch cũng hái được quả trâu cổ kia xuống, hắn mỉm cười, giải thích: "Có rất nhiều dược liệu, bản thân chúng cũng là đồ ăn."
"Ồ... Vậy chúng có ngon không?" Đây là vấn đề mà Thường Hạo quan tâm nhất: "Khi ăn có mùi thuốc hay không?"
Dư Thanh Trạch gõ lên ót của nhóc, cười mắng: "Nhóc tham ăn, có mùi thuốc thì ngươi không ăn à?"
Thường Hạo cười hì hì vuốt cái ót, mặt dày đáp: "Nếu thật sự ăn ngon, cho dù có mùi thuốc thì ta cũng chịu được."
Dư Thanh Trạch cười cười, hắn xoay người, tiếp tục hái thêm.
Thường Hạo không tìm nấm nữa, dù sao cũng tìm không ra, còn không bằng đi hái loại quả này. Trước mắt có sẵn rất nhiều, nhóc không cần tốn công đi tìm.
Hai người hái được rất nhiều, Dư Thanh Trạch thấy nhiêu đây cũng đủ rồi. Hắn và Thường Hạo dùng áo của mình bọc lại, rồi đi tìm Thường gia gia và Thường Nhạc.
Thường gia gia và Thường Nhạc thấy bọn họ hái loại quả này cũng rất kinh ngạc, nhưng Dư Thanh Trạch nói loại quả này ăn được, vậy chắc là thật sự có thể ăn. Dù bây giờ Dư Thanh Trạch có chỉ vào cỏ dưới đất và nói hắn có thể biến bọn chúng thành mỹ vị, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không hoài nghi, còn rất vui vẻ mà ăn hết.
Thường gia gia và Thường Nhạc cũng hái được nhiều nấm, khoảng ba bốn cân, bỏ hết vào giỏ, Dư Thanh Trạch và Thường Hạo cũng bỏ mấy quả trâu cổ vào một cái giỏ khác.
Bọn họ mang theo thu hoạch của mình cùng nhau về nhà.
Tết Trung Nguyên ở nơi này không cần kiêng cử ăn uống, còn có một tập tục rất quan trọng đó là phải ăn vịt. Mục đích là để xua đuổi âm khí, ngăn chặn quỷ hồn.
Hôm qua, gia gia đã mua sẵn một con vịt trong thôn.
Sau khi về nhà, trời đã gần giữa trưa, bọn họ vội bắt tay vào công đoạn chuẩn bị nấu cơm.
Thường Hạo nấu cơm, Thường gia gia thì giết vịt.
Dư Thanh Trạch nhờ Thường Nhạc chặt gà ra thành từng khúc rồi bỏ vô nồi nước sôi. Sau đó, bọn họ cho nấm vào nồi, gừng, tỏi, đặt lên bếp lò, rồi nhờ Thường Hạo nhóm lửa để hầm gà.
Tiếp theo, Thường Nhạc đi rửa rau, Dư Thanh Trạch thì giúp Thường gia gia vặt lông vịt.
Xử lý xong một con vịt, chặt ra, chừa lại nửa con để dành chiều ăn. Còn một nửa, Dư Thanh Trạch quyết định sẽ làm món vịt kho gừng.
"Nhạc ca nhi, hôm nay ngươi làm đồ ăn đi." Dư Thanh Trạch nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!