Editor: Aubrey.
Nghe thấy giọng nói ấy, Dư Thanh Trạch và Thường Hạo vô cùng sửng sốt.
Thường Nhạc chạy tới, trong nháy mắt, lúc cánh tay của tên cầm đầu sắp nắm lấy cổ áo của Thường Hạo, cây dù trong tay y bị quăng ra ngoài, trúng ngay cánh tay của gã. Thừa dịp gã né tránh cây dù của y, y lập tức nhào tới, đẩy gã qua một bên.
Sức lực của y vốn rất lớn, còn đang nóng nảy, nên chỉ đẩy một cái đã đẩy đối phương văng thật xa. Tên kia không kịp phòng bị, bị đẩy té dập mông xuống đất, còn vì cú ngã này mà sửng sốt một hồi.
Thường Nhạc vội kéo Thường Hạo đứng lên, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, y sốt ruột khoa tay một hồi, hỏi nhóc có bị đau ở đâu không.
Thường Hạo vẫn còn đang chìm trong sự khiếp sợ khi lúc nãy nghe giọng của ca ca, bây giờ, nhóc thấy Thường Nhạc liên tục khoa tay với mình, khiến cho nhóc tưởng có phải vừa rồi mình gặp ảo giác hay không? Không phải lúc nãy ca của nhóc vừa kêu tên của nhóc sao? Vậy sao lúc này lại...
Một hồi lâu, nhóc mới phản ứng lại bọn họ đang ở trong tình trạng nguy cấp, nhóc nhanh chóng nói: "Ca, ta không sao, chỉ hoảng sợ một chút thôi."
Thường Nhạc nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ôm chặt nhóc.
Bên kia, Dư Thanh Trạch cũng chỉ sửng sốt một chút rồi tiếp tục đánh, cũng vì chuyện lúc nãy, mà đòn gánh trong tay hắn đã bị một tên hắc y nhân đánh bay. Cảm giác đau đớn trên tay khiến cho hắn hoàn hồn, hắn vội giơ tay chắn một gậy của đối phương, đá bay một tên khác. Sau đó, hắn quay đầu, phát hiện tên cầm đầu đã đứng dậy, gã vô cùng phẫn nộ vác đao lên, lao thẳng tới chỗ Thường Nhạc.
"Nhạc ca nhi! Cẩn thận!" Dư Thanh Trạch hô to, không rảnh lo một gậy sau lưng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà mình có từ trước tới giờ chạy thẳng tới chỗ Thường Nhạc.
Thường Nhạc và Thường Hạo bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất.
"Ư!" Dư Thanh Trạch kêu rên, hắn cảm thấy vai trái rất đau, chắc là bị chém trúng rồi.
"Dư đại ca!" Thường Hạo sợ hãi kêu lên, ngay sau đó, nhóc thấy tên cầm đầu định chém thêm một nhát nữa, nhóc vội vàng kêu to: "Coi chừng phía sau!"
Thường Nhạc và đệ đệ đều bị Dư Thanh Trạch xô ngã, y đã phát hiện tên cầm đầu lại muốn chém một nhát nữa, y lập tức duỗi chân đá một cái thật mạnh, tạm thời đá văng được gã. Sau đó, y nhặt dao phay mà lúc nãy đệ đệ làm rớt trên mặt đất, ném thẳng vào người gã.
Gã nhanh chóng né tránh nhưng không kịp, tay trái bị dao phay cắt đứt một lỗ to, máu tươi không ngừng trào ra.
Gã nổi giận, quát lớn với đám tiểu đệ ở đằng sau: "Còn thất thần ở đó làm gì? Đánh chết bọn chúng cho ta!"
Bọn chúng chứng kiến tình cảnh lúc nãy, kinh ngạc đến ngây người, bây giờ bị quát, tinh thần trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhanh chóng vác gậy chạy tới.
Bây giờ, ba người Dư Thanh Trạch cũng đã đứng lên, hai huynh đệ phát hiện vai trái của Dư Thanh Trạch bị chém, lộ ra một vết thương rất lớn, máu me nhầy nhụa, thấm ướt cả áo của hắn.
Thường Nhạc đỏ mắt, y nhặt cây dù che nắng lên, thủ ở trước ngực, che Dư Thanh Trạch và đệ đệ ở phía sau. Rất có khí phách anh dũng, đừng hòng bất kỳ kẻ nào qua được ải của y.
Vai trái của Dư Thanh Trạch đau kinh khủng, nhưng lúc này không phải lúc để cho hắn kêu đau. Bọn chúng đang bao vây bọn họ, hắn nhe răng, nhìn xung quanh, nhặt một cái thùng gỗ lên, đứng bên trái Thường Nhạc. Thường Hạo cũng nhặt "vũ khí" lên, tay trái cầm ghế đẩu, tay phải cầm một cái chậu gỗ, thủ ở trước ngực.
"Đánh!" Tên cầm đầu che tay trái, rống lên.
Bọn tiểu đệ của gã trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên tình hình hiện tại đã vượt qua dự kiến của chúng, nhưng lão đại đã lên tiếng, chúng chỉ có thể cùng nhau xông lên.
Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc bảo hộ Thường Hạo ở phía sau, động thủ với đám hắc y nhân đang xông lên.
Lần này, Thường Hạo đã học được một cách rất thông minh, nhóc tận lực bám sát sau lưng Dư Thanh Trạch, tận dụng hết khả năng của hai món vũ khí trên tay, cầm ghế đẩu và chậu gỗ ném lên người địch nhân, ném xong thì tiếp tục nhặt đá lên ném tiếp. Nhóc cố gắng nhiễu loạn tầm mắt của địch, chiếm thật nhiều cơ hội về phe mình.
Cục diện đánh đấm hỗn loạn kéo dài một hồi lâu, đến khi cuối đường xuất hiện một bóng người.
Người nọ là Dư Đại Giang, cũng sống ở thôn Ngưu Đầu. Mấy ngày nay, hắn làm công việc khuân vác ở bến tàu, bây giờ đang trên đường về nhà, sau một ngày làm việc vất vả.
Hắn khiêng đòn gánh trên vai, trên đó có một túi đồ, thấy phía trước có người đánh nhau, hắn định đi đường vòng. Nhưng sau đó, hắn phát hiện đám người đang đánh nhau là hai huynh đệ Thường Nhạc cùng thôn với mình, có cả Dư Thanh Trạch đang sống trong nhà của bọn họ.
Hắn lập tức ném cái túi của mình, cầm đòn gánh chạy nhanh tới phía trước, tham gia vào trận chiến, giơ đòn gánh động thủ đánh người.
Vóc người của hắn vốn cao lớn, hằng năm làm việc trên đồng còn dưỡng ra một thân đầy cơ bắp, cả cơ thể tràn ngập sức mạnh, nên trong lúc đánh người cũng vô cùng thô bạo.
Hai bên đang đánh nhau khí thế, chợt khựng lại, người này là ai vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!