Editor: Aubrey.
Nhà Thường Nhạc có lưới đánh cá, từ ngày đầu tiên tỉnh lại, Dư Thanh Trạch đã nhìn thấy.
Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Thường Nhạc mang lưới đánh cá bỏ vào thùng gỗ, dùng một cây trúc thật dài xuyên qua thùng gỗ rồi khiêng lên vai, chuẩn bị xuất phát.
Lúc này, Thường Hạo vẫn còn đang ngủ khò khò.
"Nhạc ca nhi, ngươi không đợi Tiểu Hạo sao?" Dư Thanh Trạch nghe thấy động tĩnh cũng tỉnh dậy, từ cửa nhà bếp nhìn thấy bóng dáng Thường Nhạc đã chuẩn bị xong.
Buổi sáng, hắn nghe giọng điệu của Thường Hạo, rõ ràng là rất chờ mong đi đánh cá.
Thường Nhạc khoát tay, y nói y muốn tự mình đi, khoa tay xong, y đi ra ngoài.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng đuổi theo: "Ta đi với ngươi."
Thường Nhạc chớp mắt, xua tay không đồng ý.
Dư Thanh Trạch nói: "Nhạc ca nhi, ta chưa từng đánh cá bao giờ, muốn đi theo ngươi để học."
Thường Nhạc khoa tay làm động tác như đang vẫy nước.
Dư Thanh Trạch đoán hẳn là y đang hỏi hắn có biết bơi hay không, hắn gật đầu: "Ta biết bơi, cũng không tệ lắm."
Thường Nhạc đang định cự tuyệt, nhưng khi thấy Thường Hạo trong nhà vừa trở mình, y chỉ có thể nhanh chóng gật đầu rồi đi ra ngoài. Nếu không lập tức rời đi, Thường Hạo sẽ tỉnh lại, y thì không định mang đệ đệ theo.
Nhà của y cách bờ sông không xa, đi không tới một khắc là tới.
Ngoài sông có một bến thuyền nhỏ, do các thôn dân cùng nhau dùng đá để xây lên, bên cạnh còn có vài tảng đá, có thể dùng làm nơi để giặt y phục. Có đôi khi, vào mùa đông, con suối trong thôn thiếu nước, người trong thôn sẽ tới đây để giặt y phục, ngoài bến thuyền có ba cái cộc gỗ, cố định ba chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
Trên bờ có một căn nhà gỗ nhỏ, một lão nhân đang ở trước cửa đan lưới đánh cá, vừa thấy Thường Nhạc, ông tươi cười hỏi: "Nhạc ca nhi, hôm nay đến đánh cá à? Việc trong ruộng làm xong hết rồi sao?"
Thường Nhạc mỉm cười gật đầu, khoa tay hỏi ông vài câu.
Lão nhân đáp: "Hôm nay không đi, ngày hôm qua lưới của ta bị rách, bây giờ đang đan lại. Ngươi mau đi đi, bây giờ chắc là đàn cá đang trốn dưới bóng cây."
Thường Nhạc gật đầu, y dẫn Dư Thanh Trạch đến một chiếc thuyền nhỏ.
Lão nhân ở đằng sau lớn tiếng nói: "Đừng đi xa quá, có việc gì thì nhớ kêu ta!"
Thường Nhạc gật đầu, phất tay với lão nhân. Sau đó, y khom lưng, tháo sợi dây thừng cố định thuyền nhỏ ở bên phải, đẩy thuyền ra, chờ Dư Thanh Trạch lên, y mới lên thuyền.
Khi Dư Thanh Trạch còn nhỏ, hắn cũng từng cùng ông nội ngồi trên chiếc thuyền đánh cá nhỏ này, vừa bước lên, thuyền nhỏ sẽ lung lay, lúc đó hắn còn sợ thuyền lật, hắn sẽ rơi xuống sông, nên hai tay luôn nắm rất chặt mép thuyền. Lúc đó, ông nội chê cười hắn một phen, nói hắn đã sợ mà còn muốn đi.
Dù bây giờ hắn không còn sợ nữa, nhưng ông nội thì đã không còn.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, bình ổn lại cảm xúc, sau đó bước tới một đầu thuyền ngồi xuống.
Thường Nhạc lấy lưới đánh cá và thùng nước ra, chống cây trúc dài xuống nước, đẩy đi, thuyền nhỏ dần dần rời khỏi bờ.
Lúc này, trên bờ có một thân ảnh nhỏ chạy như bay về hướng này, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: "Ca! Dư đại ca! Chờ ta với! Ta cũng muốn đi!"
Có điều, thuyền nhỏ vẫn không dừng lại, cũng không có ai trả lời.
Thường Hạo đứng trên bờ vừa vội lại vừa tức, ca của nhóc lại không cho nhóc theo! Tức chết nhóc!
Lão nhân ở một bên cười hỏi: "Ai da, lại không đuổi kịp à? Tiếc quá..."
Thường Hạo tức giận trừng mắt với lão nhân: "Đại gia gia, sao ngài không nói với ca của con chờ con?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!