Dưới chân núi tuyết có hàng trăm mắt suối nước nóng lớn nhỏ khác nhau, nghe nói có tác dụng cường gân hoạt huyết, tăng cường tuổi thọ. Hội sở suối nước nóng sang trọng tọa lạc ở trung tâm, hoạt động theo chế độ hội viên, giá cả trên trời, song vẫn thu hút hàng trăm lượt khách du lịch ghé thăm hằng năm.
Suối nước nóng bên trong hội sở bốc hơi nghi ngút, lối vào chính được trang trí đá cuội hai bên, trời mùa đông nhưng cây cỏ nơi đây vẫn rất tươi tốt. Cột gỗ dọc hành lang treo đầy lồng đèn đỏ thắm, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Nhân viên mặc kimono mang guốc gỗ cung kính đi trước dẫn đường.
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn kiến trúc vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, kiềm không được nắm lấy tay Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng, chỗ này..."
"Không có ma đâu, đừng sợ." Thẩm Vọng vuốt nhẹ đầu ngón tay cô, có người ngoài ở đây mà tiểu quái vật vẫn dám làm nũng.
"Không phải sợ ma." Cố Sanh Sanh uể oải nói.
Thẩm Vọng: "Vậy thì làm sao?"
Kiến trúc cổ điển này làm cô nhớ nhà kinh khủng. Cố Sanh Sanh không biết phải nói thế nào, đành lầm bầm rút tay về lại. Thẩm Vọng chợt nắm ngón tay cô, giật mạnh kéo cô ngồi lên chân mình.
Vệ sĩ lập tức tiến lên, đẩy xe lăn đi về phía trước.
Cố Sanh Sanh ngồi trong lòng Thẩm Vọng, theo bản năng quàng tay qua ôm cổ anh, ngước đầu lên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc: "Làm gì vậy?"
Thẩm Vọng nhéo gáy cô, khóe môi cong nhẹ: "Ôm em rồi, không được làm nũng nữa."
"Ai cần anh ôm." Cố Sanh Sanh vùi đầu vào hõm vai Thẩm Vọng, vui vẻ khua chân.
Vệ sĩ phía sau cúi gầm mặt, làm như không nhìn thấy đôi mắt đang cong lên của phu nhân.
Cố Sanh Sanh tựa vào lồng ngực ấm áp của Thẩm Vọng, nỗi chua xót vì nhớ nhà vơi dần, tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trỗi dậy, liền chăm chú nghe nhân viên giới thiệu về suối nước nóng.
Dọc theo lối đi có rất nhiều dòng suối nước nóng, lớn có nhỏ có, đa dạng phong phú. Nào là suối nước nóng sữa bò, suối nước nóng rượu vang, suối nước nóng cà phê, còn có suối thuốc dưỡng sinh nữa.
Thấy Cố Sanh Sanh háo hức đòi nếm thử sữa bò lúc tắm, Thẩm Vọng đưa tay mạnh mẽ trấn áp cô lại: "Đó là ao nước công cộng, em ngứa da à?"
Nhân viên đưa bọn họ đến trước một khoảng sân độc lập. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, sàn nhà lót chiếu tatami, hai bộ áo choàng tắm có hoa văn màu xanh nước biển được xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt chính giữa gian phòng.
Cố Sanh Sanh vốn đang bĩu môi, chờ nhân viên mở cánh cửa thông đến sân sau ra, ánh mắt cô liền tỏa sáng lấp lánh.
Ngay giữa sân, một ao suối nước nóng làm bằng đá cuội đang bốc khói, bên cạnh trồng một loại cây hoa cổ thụ mà cô không biết tên, cánh hoa đỏ thắm theo tuyết trắng rơi xuống hồ, cảnh đẹp như mộng.
Nghe tiếng reo hò vui thích của Cố Sanh Sanh, khóe môi Thẩm Vọng bất chợt cong lên.
Nhân viên ôn tồn giới thiệu: "Đây là dòng suối tốt nhất ở chỗ chúng tôi, cây hoa bên cạnh đã được hơn trăm tuổi, ngâm với cánh hoa giúp làn da mịn màng trắng sáng hơn. Rất nhiều khách hàng nữ muốn đặt trước gian phòng này, phải đặt sớm ít nhất nửa năm mới có phòng đó ạ."
Lực chú ý của Cố Sanh Sanh đều dồn hết nơi cảnh đẹp ở sân sau, cô vui vẻ nói: "Thẩm Vọng, cây này nở nhiều hoa lắm, tán cây giống như mấy đám mây màu đỏ ấy!"
Mặt nữ nhân viên biến sắc, dè dặt nhìn mắt Thẩm Vọng. Đám vệ sĩ phía sau cũng đồng loạt nín thở.
Hai mắt tiên sinh không nhìn thấy, sao phu nhân có thể nói như vậy với tiên sinh được!
Cặp mắt hạnh của Cố Sanh Sanh trong veo lấp lánh, má lúm đồng tiền chứa đầy mật ngọt, cư nhiên không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì.
Đám vệ sĩ chảy mồ hôi hột vì phu nhân. Sau một cái chớp mắt dài dằng dặc, Thẩm Vọng chậm rãi ừ một tiếng, ngữ khí ôn hòa: "Tôi nghe rồi."
Mọi người xung quanh ngay lập tức mắt chữ O mồm chữ A.
Cố Sanh Sanh nghe được câu trả lời liền vô cùng cao hứng cầm quần áo đi tắm. Cô tắm khá lâu, lúc Cố Sanh Sanh bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp thì thấy Thẩm Vọng đã ngâm mình trong ao trước rồi.
Cố Sanh Sanh xõa tóc, đi chân trần đứng bên cạnh ao, những viên đá cuội trơn nhẵn đâm vào huyệt đạo lòng bàn chân khiến chúng vừa đau xót vừa tê dại. Cô bước nhẹ một chân xuống, ngón chân trắng muốt như ngọc vừa chạm nước liền la lên.
"Nóng quá!"
Nghe Cố Sanh Sanh như chú mèo nhỏ đang duỗi móng vuốt, thử đi thử lại mấy lần vẫn không dám xuống nước, Thẩm Vọng thờ ơ nói: "Còn không mau xuống, muốn bị đông chết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!