Cố Sanh Sanh lấy áo khoác mặc thêm cho Thẩm Vọng, đẩy anh cùng xuống lầu. Vừa đến nơi đã ríu ra ríu rít: "Đúng là vận động tiêu tốn thể lực, đói quá đi mất."
Thẩm Vọng mỉa mai: "Ừ, vất vả cho em rồi."
Cố Sanh Sanh tưởng thật đáp lại: "Anh cũng thế mà. Làm phục hồi chức năng nhất định phải tăng cường dinh dưỡng, trưa nay phải làm cho anh mấy món bồi bổ thân thể mới được."
Thẩm Vọng mỉm cười, lạnh lùng hỏi lại: "Em cảm thấy tôi cần bổ thận ư?"
*Cụm từ – bồi bổ thân thể và – bổ thận đều phát âm là bǔshēn.
Cố Sanh Sanh còn chưa trả lời, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói xa lạ: "Chào tiên sinh, chào phu nhân ạ!"
Khóe môi Thẩm Vọng lập tức thu lại. Từ lầu 3 xuống lầu 2, chỗ nào cũng có người hầu tiến đến chào hỏi, khí tức xung quanh Thẩm Vọng lạnh xuống vài phần, dọa đám người hầu sợ đến mức không dám thở mạnh.
Chờ hai người trở lại phòng ngủ, Thẩm Vọng muốn đi tắm nên sai Cố Sanh Sanh cởi đồ giúp mình. Cố Sanh Sanh không muốn, hai người còn đang lôi lôi kéo kéo, đột nhiên có một cô gái đẩy cửa bước vào.
"A! Xin lỗi tiên sinh, xin lỗi phu nhân, tôi không biết hai người đang ở trong phòng..."
Nữ giúp việc hoảng sợ, đồ vật trên tay rơi xuống đầy sàn nhà, cô gái liều mạng xin lỗi, giọng nói nhút nhát khiếp đảm.
Cố Sanh Sanh gạt cánh tay đang đặt trên eo mình của Thẩm Vọng ra, quay đầu lại nói: "Không sao, cô ra ngoài đi."
Nữ giúp việc sợ sệt, ngồi xổm xuống luống cuống nhặt đồ lên rồi tiếp tục xin lỗi: "Chị Lý nói tiên sinh với phu nhân đang ở phòng tập trên lầu, cho nên tôi mới đi vào. Phu nhân đừng giận, tiên sinh, tôi không phải cố ý đâu..."
Cố Sanh Sanh nhìn cô một cái.
Thẩm Vọng không kiên nhẫn quát lớn: "Biến đi!"
Đến Cố Sanh Sanh cũng bị làm cho giật nảy mình, đừng nói là cô giúp việc nhỏ kia. Chờ người đi rồi, trái tim Cố Sanh Sanh vẫn còn đập bịch bịch, cô phê bình lập tức Thẩm Vọng: "Anh hung dữ quá, đối với người giúp việc cũng nên nhẹ nhàng một chút chứ."
Thẩm Vọng cởϊ áσ ba lỗ ra, nghe vậy liền nói: "Tôi không rảnh cười cợt với đám người đó. Đến đây."
Cố Sanh Sanh nhìn đường cong cơ bắp cuồn cuộn của anh, lại liếc lên khuôn mặt lạnh lùng, làu bàu nói: "Hôm nay tuyển nhiều người như thế, sao không thấy có hộ lý nam nào?"
Thẩm Vọng cười nhạt: "Có hộ lý, em ở đây làm gì?"
"Nấu cơm cho anh chứ làm gì." Cố Sanh Sanh lập tức phản bác.
Thẩm Vọng: "Có đầu bếp."
Cố Sanh Sanh đập đầu vào ngực Thẩm Vọng: "Là anh nói để tôi nấu cơm mà!"
Thẩm Vọng bắt được cô, xe lăn bị đẩy lui ra sau một đoạn: "... Tôi thấy em thật sự ngứa da lắm rồi nhỉ."
......
Người hầu trong nhà quá đông, thành ra không còn riêng tư nữa. Tin tức tiên sinh và phu nhân giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn trong phòng tắm đến tận buổi chiều mới chịu ra lan truyền khắp nơi. Người làm phụ trách dọn dẹp phòng ngủ còn nói nước trong bồn tắm tràn ra đến cửa phòng nữa mà.
Cố Sanh Sanh xuống lầu, đập vào mắt là đám giúp việc được chị Lý sai bảo đang quét tước sửa sang, đột nhiên cảm thấy căn biệt thự quạnh quẽ đã có chút náo nhiệt hơn xưa.
Thấy Cố Sanh Sanh, chị Lý vội chào hỏi: "Phu nhân, tôi cho mấy người làm tổng vệ sinh, có phải đã làm phiền đến cô với tiên sinh không ạ?"
Cố Sanh Sanh cười nói: "Không có đâu. Tôi xuống làm chút đồ ăn. Mấy người này vẫn làm việc tốt chứ?"
Đám giúp việc tức khắc dựng lỗ tai lên, sợ chị Lý nói gì không tốt, liền vứt hết công việc dưới tay sang một bên. Chị Lý cười nói: "Vẫn đang làm rất chăm chỉ. Ở đây có vài người nhanh nhẹn khéo léo, phu nhân chọn hai người đi, sau này để họ phụ trách hầu hạ cô."
Mấy cô giúp việc có vẻ ngoài nghiêm chỉnh đứng ra. Đám người này đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có thể giúp các tiểu thư phu nhân mặc đồ trang điểm này nọ.
Cố Sanh Sanh liếc mắt một vòng rồi nói: "Lúc nãy là ai vào trong phòng ngủ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!