Cố Sanh Sanh đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm. Mái tóc ướt đẫm xõa tung trên bờ vai trắng nõn, rũ đến trước ngực, đường cong mảnh mai nửa che nửa hở, từng giọt nước theo lọn tóc lăn xuống, chạy dọc theo cặp chân dài thẳng đuột.
Đến họa sĩ tài ba nhất cũng không thể lột tả được một phần triệu khung cảnh kinh diễm này.
Pháo hoa bừng sáng trong chốc lát, lại quay về bóng tối tĩnh tịch.
Trong phòng tắm có tấm gương cỡ lớn soi được toàn thân, Cố Sanh Sanh đứng trước gương nghiên cứu, dáng người cô và nguyên chủ giống nhau như đúc, eo thon mông nở, vòng một cũng hơi đẫy đà, gương mặt có chút thịt được nước nóng sưởi ấm đến ửng hồng, tựa một quả đào vừa chín tới đầu mùa hè.
Cố Sanh Sanh sờ má, thầm rủa trong lòng, đều tại Thẩm Vọng nhéo sưng hết! Mặt cô đâu có to như vậy!
Nghĩ đoạn, Cố Sanh Sanh lau người qua loa, bọc khăn tắm đi ra ngoài.
Vừa đẩy cửa đã đối diện với Thẩm Vọng: "Anh?"
Thẩm Vọng hướng mắt về phía phòng tắm không biết đã bao lâu rồi.
Cố Sanh Sanh quay đầu lại nhìn, cửa kính phòng tắm trong suốt nhìn được trọn vẹn cảnh bên trong, nhất thời căng thẳng, "Anh, anh quay sang phòng tắm làm gì?"
Thẩm Vọng dừng lại một chút, châm chọc: "Tôi tưởng cô chết đuối trong đó rồi."
Cố Sanh Sanh không nói tiếng nào, hai ngón tay vạch mí mắt hướng đến Thẩm Vọng làm mặt quỷ, Thẩm Vọng không phản ứng lại, chỉ nhíu mày nói: "Câm rồi à?... Chưa hung dữ với cô, sao lại không nói gì?"
Cố Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, lên án anh: "Sau này không được nhéo mặt tôi nữa!"
Lời nói không đầu không đuôi, Thẩm Vọng không thèm để ý đến cô, bắt đầu sai bảo: "Mang nước đến đây."
Cố Sanh Sanh lê đôi dép bông đi rót nước, vừa đi vừa lải nhải: "Uống nhiều nước một chút, trưa nay ăn nhiều thịt nướng nóng người, khàn cả giọng rồi kìa."
Thẩm Vọng bắt bẻ: "Muốn nước nguội."
Cố Sanh Sanh bất lực đành phải thổi nguội cho anh: "Không nóng đâu. Trời lạnh uống nước nguội sẽ bị cảm đó."
Thẩm Vọng bưng ly lên nhấp môi, bỗng nghe thấy tiếng vải cọ xát. Nước ấm chảy vào cổ họng, ngọn lửa dữ dội trong lòng càng cháy mãnh liệt hơn.
Cố Sanh Sanh trút bỏ khăn tắm, mặc vào người chiếc váy ngủ trắng tinh, sau đó liền phóng thẳng lên giường. Một vật thể thơm tho mềm mại chui vào trong chăn, Thẩm Vọng lại giật một cái, nằm xuống quay lưng lại với cô.
"Thẩm Vọng, Thẩm Vọng?" Cố Sanh Sanh ngồi dậy nhìn Thẩm Vọng. Mắt Thẩm Vọng nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn tái nhợt như ngọc, đuôi mắt hẹp dài hiện lên một tia đỏ ửng, nhìn kỹ thì thấy thái dương đen nhánh đang ướt đẫm mồ hôi.
Cố Sanh Sanh đan tay thành một cái loa nhỏ, chĩa đến lỗ tai Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng, xem phim thôi."
"Không xem." Thẩm Vọng đáp.
Cố Sanh Sanh mới tắm xong, trên người mang theo mùi thơm ấm áp. Hai mắt Thẩm Vọng không nhìn thấy, bù lại cảm quan của anh nhạy bén cực kỳ, hơi thở ngọt ngào của Cố Sanh Sanh rót vào tai anh khiến cho luồng khí nóng kia lại càng thêm khô rát. Lòng anh như có một con dã thú đang chực thoát ra khỏi lồng, muốn xé toạc tất cả mọi thứ để làm dịu đi cơn khát của nó.
Cố Sanh Sanh không chút phát giác, tiếp tục quấn lấy anh làm nũng: "Xem đi mà, ngày nào cũng xem, sao hôm nay lại không xem?"
Thẩm Vọng: "Hôm nay mệt."
Cố Sanh Sanh liền nói: "Thế ngày mai xem, tôi mát xa chân cho anh vậy."
Lúc Cố Sanh Sanh nổi hứng lên thật sự rất ngoan, giọng nói ngây ngô dịu dàng lọt vào tai làm cho người khác không thể kìm nén, muốn ôm cô vào lòng để dỗ dành. Đến cả Thẩm Vọng cũng không thể làm mặt lạnh với cô, mặc dù từ trước đến nay anh vốn không phải là một người dễ mềm lòng. Anh cản tay Cố Sanh Sanh: "Không cần, cô cũng nằm xuống đi."
Cố Sanh Sanh không nghe lời, Thẩm Vọng duỗi tay ra muốn kéo cô, sờ một trúng lớp vải mềm mại, lại sờ tiếp, chính là cơ thể nhẵn nhụi thơm tho của Cố Sanh Sanh.
Thẩm Vọng vừa nóng lên, Cố Sanh Sanh đã tránh ra, vội vàng nằm xuống. Cô nhỏ giọng: "Anh kéo cổ váy ngủ của tôi."
"Váy rộng." Thẩm Vọng khẽ vuốt ngón tay, sắc mặt vẫn điềm tĩnh.
Cố Sanh Sanh thầm thì: "Anh không hiểu, như thế mới đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!