Cố Sanh Sanh tỉ mỉ xoa bóp cho Thẩm Vọng một lúc lâu. Cẳng chân lạnh ngắt của Thẩm Vọng ấm dần lên, vô số kẽ hở bé tí trên xương đùi được linh khí chữa khỏi thêm chút nữa.
Mi tâm Thẩm Vọng giãn ra, không biết có phải là do thoải mái đến ngủ luôn không.
Bản tin thời sự trên điện thoại đã đưa xong phần tin tức, bắt đầu chuyển sang mấy tin giải trí bát quái: "... Hôm qua Thẩm nhị công tử say rượu lái xe tông người, bên cạnh có tân tiểu hoa đán Cố Vân Yên..."
Cố Sanh Sanh nín thở, liếc nhìn Thẩm Vọng một cái rồi lén tắt tin tức đi.
"Tôi vẫn đang nghe." Giọng nói Thẩm Vọng lộ ra chút lười biếng.
Cố Sanh Sanh nghịch điện thoại, thầm thì: "Anh cũng nghe tin giải trí bát quái hả?"
Thẩm Vọng hỏi ngược lại: "Hôm qua ra ngoài gặp ai?"
Cố Sanh Sanh lơ mơ: "Tôi với Tịch Tuyết Nhi và An Hà đi chơi, đi dạo phố, ăn cơm nữa. Không có gì đặc biệt cả."
Nhắc đến Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên, Cố Sanh Sanh đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ, sợ Thẩm Vọng sẽ nhớ đến chuyện xấu trước kia của nguyên chủ. Nhưng cô thật sự không nói dối, trái tim vẫn đập bịch bịch loạn nhịp, mắt lại nhìn trộm Thẩm Vọng.
Sắc mặt Thẩm Vọng nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì. Cố Sanh Sanh sợ bị Thẩm Vọng vạch trần, cẩn thận tiến đến bên cạnh anh, nói: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, mở nhạc nhé, nghe nhiều tin tức chán quá."
"Ừm." Thẩm Vọng lên tiếng, áp lực vô hình tức khắc tan biến.
Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều có Lâm đại phu đến khám, ông tấm tắc khen ngợi Thẩm Vọng: "Tốc độ hồi phục khác tốt, xem ra thuốc ta kê khá hiệu dụng nhỉ, cố gắng kiên trì cho hắn ngâm chân."
*Hàn: tui cũng không hiểu sao lúc trước bảo Lâm đại phu đến nhà chữa bệnh vào thứ hai mà lại nói là cuối tuần, thôi tui để theo bản raw luôn nhé. ^^
Cố Sanh Sanh hưng phấn: "Có phải chân của Thẩm Vọng sẽ có cơ hội hồi phục không?"
"Đừng nghĩ quá nhiều." Lâm đại phu dội một gáo nước lạnh, "Hai chân này của hắn còn giữ được là may mắn tám đời, còn muốn đi lại sao?"
Cố Sanh Sanh vội nói: "Không thể nào, chân Thẩm Vọng nhất định sẽ tốt lên."
Lão Lâm thẳng tính, tích cực nói: "Há, nha đầu ngươi không tin tưởng y thuật của ta à? Xương cốt chân hắn bị dập nát hết, trước kia ta đã thử chẩn bệnh một lần rồi. Thuốc ta kê cùng lắm cũng chỉ giúp hắn bớt đau đớn trong mấy ngày mưa gió ẩm ướt mà thôi..."
Vành mắt Cố Sanh Sanh đỏ lên, lớn tiếng phản bác: "Sẽ không đâu! Đùi phải Thẩm Vọng có cảm giác, chắc chắn sẽ tốt lên!"
Lão Lâm vừa thấy cô gái nhỏ đỏ mắt liền ho khan, tiến thoái lưỡng nan: "Khụ, thật ra cũng không phải là tuyệt đối, có công mài sắt có ngày nên kim... kỳ tích cũng có thể xuất hiện mà."
Lão Lâm giải thích một dây cũng như không, Cố Sanh Sanh càng lúc càng cứng miệng: "Ông không tin tôi!"
Thẩm Vọng vẫn luôn nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên, tựa như lão Lâm đang nói về ai khác không phải anh. Nghe tiếng nức nở của Cố Sanh Sanh mới lên tiếng: "Đến đây."
Cố Sanh Sanh đi đến bên cạnh Thẩm Vọng tố cáo: "Thẩm Vọng, anh nói cho ông ấy nghe đi, đùi phải anh có cảm giác mà."
"Khóc cái gì." Thẩm Vọng giơ tay sờ vào khuôn mặt của Cố Sanh Sanh, khuôn mặt khô ráo không có nước mắt, "Đi lấy điểm tâm đến đi."
"Ồ." Cố Sanh Sanh buồn rầu đáp ứng đi xuống bếp.
Lão Lâm vội la lớn: "Đừng quên bánh hoa đào đó, với trà gạo lứt giống hôm trước nữa."
"Không cho!" Ngữ khí Cố Sanh Sanh vừa dữ dằn vừa mềm mại, nói xong dậm chân bỏ chạy.
Lão Lâm cười haha thành tiếng. Cô gái nhỏ này thật buồn cười, lần đầu tiên thấy cô tức giận đến như vậy.
Lại nghe Thẩm Vọng lạnh lùng: "Lần sau còn chọc cô ấy khóc thì tự đi mà dỗ."
"Khụ khụ, do nha đầu này dễ khóc chứ bộ." Lão Lâm nhịn cười, ho khan nói, "Có điều cô vợ nhỏ này của cậu, thật biết đau lòng người khác nha."
Thẩm Vọng không ý kiến, khóe môi giương lên một nụ cười đắc ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!