[Kateee: Aaaaaa chú mèo đó là Vượng Tử đúng không! Tự nhiên get được tên của phòng livestream này rồi!]
[Thời Thập Nhất: Gì cơ? Tôi tưởng chủ phòng tên Vượng Tử chứ.]
[Tiểu Phì Tể kukuku: Chủ phòng có mèo mà giấu, đem mèo ra phơi nắng đi nào!]
[Lengkeng hôm nay có bạn trai chưa: Tiểu tỉ tỉ yếu đuối như vậy, chắc là nuôi mèo bông đúng không?]
[Xiiiyaaya: Show mèo! Show mèo! Show mèo!]
Bình luận gào khóc kêu la, mãnh liệt yêu cầu Cố Sanh Sanh ôm mèo đến chào hỏi mọi người một lát.
Cố Sanh Sanh không ngờ đến một câu nói đùa vui lại khiến cho mọi người phản ứng như vậy. Ôm Thẩm Vọng ra đây chào hỏi mọi người ư? Cô bị chính trí tưởng tượng phong phú của mình làm cho sợ hãi đến mức nổi da gà, vội vàng lái sang chuyện khác: "Đến lúc hấp sủi cảo rồi."
Cố Sanh Sanh lấy một củ cà rốt thái lát lót mặt dưới khay hấp, xếp lần lượt từng viên sủi cảo lên trên rồi đặt khay vào trong nồi. Một làn khói mờ ảo uốn lượn bay lên từ nồi hấp.
Eo nhỏ quấn tạp dề đong đưa trước màn hình, động tác so với thường ngày chậm hơn một chút. Bình luận sôi nổi hỏi tới:
[Có chuyện gì với tiểu tiên nữ vậy? Trật eo hả?]
Cố Sanh Sanh đọc xong liền tủi thân, chậm chạp đáp lại: "Bị ngã từ trên giường xuống, đau quá đi."
[Chết tôi rồi, tiểu tiên nữ đang làm nũng kìa.]
[Aaaaaa tới ôm phát nào! Thổi một cái là hết đau liền à!]
[Biết là chuyện buồn nhưng lại muốn cười, bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngã từ trên giường xuống nữa.]
''... Hừ.'' Cố Sanh Sanh quay đầu đi, không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Nồi đất sắc thuốc bên kia bắt đầu sôi ùng ục. Cố Sanh Sanh lấy vải bọc tay, cẩn thận khuấy mấy vòng, mùi hương thảo dược đắng nồng ập đến trước mặt, cũng không khó ngửi cho lắm. Thuốc này để Thẩm Vọng rửa mắt hằng ngày, có công dụng thanh nhiệt và làm sáng mắt. Cạnh đó còn có hai gói thuốc bắc cho Thẩm Vọng ngâm chân.
Lâm đại phu nói hàng tá việc cần chú ý: bảy chén nước sắc còn một chén, nấu trên lửa nhỏ, nhất định phải dùng nước tinh khiết... Cố Sanh Sanh không dám để người khác nấu, tự mình ngồi canh lửa.
Nhìn ngọn lửa nhỏ màu xanh chậm rãi liếm quanh đế nồi, Cố Sanh Sanh thở dài một hơi, nuôi Thẩm Vọng khó quá đi mất.
[Gà rán kiểu Tây: Cuộc sống quá khó khăn, tiêu nữ thở dài rồi.]
[Mễ Hạp Tử: Tiểu tiên nữ đừng tủi thân, bọn họ là người xấu, em thương chị a!]
[Biệt Chi Kinh Liễu Tước: không cười không cười, ngàn vạn lần đừng tủi thân mà!]
[Ái Cật Côn Bằng Nha: đều do mấy người lúc nãy cười đó!]
[Để tôi tính thử xem bao nhiêu người cười tiểu tiên nữ.]
[Em cho chị hết bình dưỡng chất nè, đừng khóc nha!]
Dưới bình luận cho rằng Cố Sanh Sanh đang chịu oan ức, lần lượt đem hết lễ vật và bình dưỡng chất tặng cho cô. Vốn dĩ Cố Sanh Sanh cũng không tủi thân bao nhiêu, cao hứng nói: ''Tôi không khóc đâu mà.''
Người xem ngồi trước màn hình che ngực, chậm rãi ngã xuống. Sao lại có thể đáng yêu như thế này chứ!
Trong nháy mắt, bình luận gửi tới càng điên cuồng hơn, dưỡng chất liên tục bay lên. Cùng lúc đó, số người xem ở phòng livestream cũng đang tăng lên không ngừng.
Bình luận hiện ra quá nhanh khiến Cố Sanh Sanh không kịp đọc. Cô còn đang bận suy nghĩ ''awsl'' với ''đường mật nhân gian'' nghĩa là gì, Thẩm Vọng đã gõ gõ lên mặt bàn.
Cố Sanh Sanh quay đầu lại, không biết Thẩm Vọng tỉnh dậy từ lúc nào, ngồi xoa xoa thái dương.
Cố Sanh Sanh lập tức mặc kệ bình luận, vội vã nói ''hẹn gặp lại'' rồi đóng phòng livestream ngay lập tức. Cô chạy đến chỗ Thẩm Vọng, nửa ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn: ''Anh dậy rồi à?''
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!