Chương 17: Cho Mèo Ăn~

Thẩm Vọng hỏi: "Bị thương ở đâu?"

Mắt Cố Sanh Sanh khẽ chớp mấy cái, mất một lúc lâu mới phản ứng kịp. Trước khi đám người kia tới, cô đã nói với Thẩm Vọng tay cô bị thương lúc lột cua.

Một khoảng yên lặng bao trùm lên căn phòng. Thẩm Vọng chờ mãi không thấy ai trả lời, vừa mới nhíu mày, hai giọt nước ấm áp đã lách tách rơi xuống trên mu bàn tay anh. Đầu ngón tay Thẩm Vọng run lên, phần da thịt bên dưới hai giọt nước như bị thiêu đốt: "Khóc cái gì!"

"Ai khóc!" Lời còn chưa dứt, âm cuối chứa đầy giọng mũi, ngây ngây ngô ngô.

Thẩm Vọng chậm rãi thở một hơi, giọng nói lạnh dần: "Đám người đó đánh cô? Đánh chỗ nào? Ai đánh?"

Mắt Cố Sanh Sanh từ từ mờ đi. Lúc nãy Thẩm Giai Huyên mắng cô xấu, cô không khóc. Bị Liễu Bình hùng hổ chất vấn, cô không khóc. Một đám người trơ mắt nhìn cô bị đánh, cô cũng không khóc. Giờ phút này nghe Thẩm Vọng hung dữ truy hỏi, nước mắt cô bỗng nhiên hùa nhau chảy xuống, khóc huhu thành tiếng.

Cả người Thẩm Vọng cứng đờ, vạt áo đều bị nước mắt của Cố Sanh Sanh làm ướt, ấm áp dán vào trước ngực. Không biết có bị dính nước mũi hay không... Thẩm Vọng thoáng nghĩ qua, định duỗi tay bóp cổ Cố Sanh Sanh để kéo cô ra.

Cuối cùng lại đổi ý đặt tay trên đầu cô, không thành thạo mà xoa mấy cái: "Ngu ngốc, loại người này không đáng làm cô đau lòng."

Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khóc thành cái dạng này.

Mấy ngày nay, cô có cười, có làm nũng, cũng có lúc vừa nói vừa mếu máo, nhưng đây là lần đầu tiên khóc đến thương tâm như vậy. Không giống mấy cô gái biết khóc lóc khéo léo, khóc để làm mềm lòng đàn ông, khóc cho đến khi nhiệt huyết của người đàn ông sôi sục, đầu óc rối mù, ra sức giành lấy thứ đồ mà các cô muốn.

Kiểu khóc của Cố Sanh Sanh, chính là kiểu của một chú mèo nhỏ bên ngoài bị người ta bắt nạt, ôm một bụng tủi thân về nhà, đến khi chui đầu vào ngực chủ nhân mới khóc huhu không ngừng.

Vẫn là khóc vì người đàn ông khác.

Nghĩ đoạn, Thẩm Vọng bóp sau cổ cô, cảm thấy hơi phiền phức: "Nín đi."

Cố Sanh Sanh còn khóc dữ dằn hơn: "Huhuhuhu còn chưa khóc xong mà! Bọn họ ỷ đông người bắt nạt tôi! Bọn họ, bọn họ còn nói tôi xấu a huhuhu..."

Nguồn gốc nỗi buồn của Cố Sanh Sanh, chưa bao giờ oan ức như lần này!

Khóe môi Thẩm Vọng vẽ ra một nụ cười.

Rốt cuộc bộ dạng của Cố Sanh Sanh xấu đến mức nào, anh bắt đầu có chút tò mò rồi đây.

--- Chắc là một... tiểu quái vật hay nũng nịu thích khóc nhè nhỉ.

Dù sao anh không nhìn thấy mặt mũi của Cố Sanh Sanh, nên cũng không thể nào ghét bỏ được. Thấy cô ấm ức gục khóc trong lồng ngực mà nảy sinh thêm mấy phần tức giận.

Thẩm Vọng nhíu mày, một bên áp chế ý niệm kì quặc kia xuống, một bên vỗ nhẹ sau lưng Cố Sanh Sanh cho có lệ, muốn cho cô mau ngừng khóc để rời khỏi người mình.

Không ngờ lực tay quá lớn, vỗ lên người Cố Sanh Sanh làm cô thiếu chút nữa ngất xỉu.

Cố Sanh Sanh ho khan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngừng khóc ngay lập tức. Cô từ trong ngực Thẩm Vọng ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa nói: "A, suýt chút nữa quên nấu cơm trưa!"

Một mâm đồ ăn nguội lạnh còn y nguyên trên bàn, Cố Sanh Sanh bị thương uổng công rồi.

Thẩm Vọng thử một miếng gầu cua tuyết, thịt cua nguội ngắt, ăn vào vẫn còn nếm được một loại hương vị thơm ngon, vị cua càng thêm chân thực.

Có điều chỉ ăn được một miếng đã bị Cố Sanh Sanh cướp đi mất: "Cua nguội rồi không tốt, ăn nhiều đau bụng đó! Dưới bếp còn thừa 2 con cua, để tôi nấu cháo cho anh ăn."

Thẩm Vọng: "Nấu cháo long nhãn với bách hợp đi."

Cố Sanh Sanh hoàn toàn đáp ứng, bây giờ cho dù Thẩm Vọng có yêu cầu một bàn Mãn Hán toàn tịch, Cố Sanh Sanh cũng sẽ vui vẻ đi làm cho anh ăn, huống chi chỉ là một nồi cháo: "Được nha, anh thích thanh đạm hay ngọt hơn bình thường một chút?"

*Mãn Hán toàn tịch: một bữa đại tiệc kết hợp các món ăn của người Mãn và người Hán.

Thẩm Vọng: "Bánh mì sữa."

Cố Sanh Sanh liền nói: "Biết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!