Chương 16: Cứu Mỹ Nhân

Biệt thự Thẩm gia tọa lạc ở lưng chừng núi, trước giáp biển sau dựa núi.

Những tấm rèm cửa bằng nhung dày nặng ở tầng 1 đều được kéo ra, ánh sáng mặt trời không chút kiêng kị tiến thẳng vào phòng khách. Đồ đạc trong phòng được bài trí theo phong cách của thế kỉ trước không chút lỗi thời, lại được năm tháng phủ lên một lớp dày nặng, cổ kính mà tao nhã.

Liễu Bình phong thái đoan trang ngồi trên sopha, đến cũng bà có thêm vài người nữa, ánh mắt đều nhìn thẳng một đường.

Thẩm Giai Huyên dạo quanh phòng khách một vòng, chạy đến ôm lấy cánh tay của Liễu Bình làm nũng: "Mẹ, sắp tới sinh nhật 20 tuổi của con rồi đó, mẹ xin ba ba tặng biệt thự này cho con đi, vừa hay có chỗ để mở party."

Nhà Thẩm gia ở khu biệt thự cao cấp nằm trong trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, nhưng để so sánh với căn biệt thự giữa núi này thì vẫn chưa đáng là gì. Người có thể ở đây đều là nhờ có tổ tiên tích góp, mấy người nhà giàu mới nổi có vắt kiệt tiền cũng không thể mua nổi. Biệt thự này không phải của Thẩm gia, mà là tài sản riêng của mẹ Thẩm Vọng để lại cho anh.

Liễu Bình không giải thích, nhíu mày nói: "Chỗ này để cho anh con dưỡng bệnh, có hiểu chuyện không vậy?"

Thẩm Giai Huyên vẫn không chịu bỏ qua: "Chỗ tốt như thế này lại lãng phí cho một tên tàn phế ở? Mẹ, có phải mẹ định cho anh trai chỗ này nên mới không cho con đúng không?"

Liễu Bình chọc trán cô: "Đừng ồn ào, bộ trang sức con thích hôm qua đừng hòng mẹ mua cho!"

Thẩm Giai Huyên mặt mày nhăn nhó. Thẩm Thế Ân kéo cô qua, cười cười khuyên nhủ: "Gấp gì chứ. Chờ cái tên tàn phế kia tắt thở rồi, cho em cái biệt thự này không phải là chuyện cỏn con hay sao?"

Nghe lời này, mặt Thẩm Giai Huyên liền vui vẻ trở lại, cô nhìn bốn phía xung quanh: "Chờ em chuyển đến sẽ tút tát lại chỗ này môt vòng, mỗi ngày đều mở party!"

"Ha." Một tiếng cười khẽ vang lên.

Đám người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười.

Ánh sáng mặt trời mùa đông tuy mỏng manh mà rực rỡ, bao phủ quanh cầu thang uốn lượn, phía cuối cầu thang không biết từ khi nào xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn. Chỉ là một hình dáng thoáng qua đã có thể khiến cho tâm trí người khác lơ đãng, không khỏi chờ mong được chiêm ngưỡng mặt mũi của cô.

Thẩm Giai Huyên ghen tị cắn môi, tâm trạng Thẩm Thế Ân càng rạo rực hơn, hắn bước lên phía trước một bước.

Nhưng đến khi thân ảnh kia chậm rãi bước xuống lầu, mọi người mới thấy trên mặt cô đang mang khẩu trang, chỉ để lộ ra một cặp mắt hạnh trong veo như nước mùa thu.

Khoảnh khắc kinh diễm trong phút chốc tan thành mây khói, trở thành một thứ rẻ tiền. Ánh mắt Thẩm Thế Ân chứa đựng vài phần tà ý: Hôm nay Cố Sanh Sanh mặc một chiếc đầm dệt kim màu trắng gạo, hoàn hảo phác họa ra những đường cong mềm mại của dáng người cô. Người phụ nữ này mặc dù có chút ngu xuẩn nhưng thân hình lại tốt như thế. Tuy nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất, vẫn có thể thấy được rõ ràng phần da thịt lộ ra vừa trắng vừa mềm.

Thẩm Giai Huyên châm chọc: ''Cố Sanh Sanh, cô mang khẩu trang làm gì? Không lẽ là phẫu thuật thất bại... nên không dám gặp người khác à? Có điều cũng chả sao, dù gì Thẩm Vọng cũng mù."

Thẩm Thế Ân phụ họa theo: "Chưa biết ai làm ai sợ đâu à nha."

"A đúng rồi, người kia là một kẻ điên, phát điên sẽ gϊếŧ người đó." Thẩm Giai Huyên gắt gao nhìn vào mắt Cố Sanh Sanh, thấp giọng nói: "Chưa nghe à? Thẩm Vọng bị điên từ nhỏ rồi, hắn thích hành hạ mấy con vật nhỏ lắm, còn tự tay gϊếŧ chết con chó do chính mình nuôi lớn nữa mà. Đặc biệt vào mấy đêm trời nổi giông hắn càng dễ phát điên nhất. Cô nằm cạnh hắn, phải cẩn thận một chút..."

Thẩm Giai Huyên nói xong tự cảm thấy hài hước, đám người xung quanh đều hùa theo mà cười rộ lên. Ánh mắt Cố Sanh Sanh vẫn trong suốt, giống như không nghe lọt một chữ nào.

Thẩm Giai Huyên không khỏi cao giọng: "Này, mặt giả, có nghe tôi nói gì không?"

Cằm Cố Sanh Sanh vẫn còn hơi sưng, mấy ngày nay soi gương đều làm ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Nghe thấy mấy lời này liền tức sôi máu: "Mặt giả còn đỡ hơn đồ xấu xí như cô!"

Thẩm Giai Huyên lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch: "Cô cô cô... cô gọi tôi là cái gì?"

Cố Sanh Sanh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh thường quét qua khuôn mặt của Thẩm Giai Huyên.

Hai vợ chồng Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình đều có ngoại hình xuất chúng, Thẩm Giai Huyên lại chẳng có nét đặc sắc nào. Có hai anh trai tuấn tú làm nền lại càng thêm bình thường.

Mặt mũi bình thường không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tính cách thích đố kị của Thẩm Giai Huyên. Trong truyện gốc, cô ta ghen ghét với vẻ ngoài xinh đẹp của nguyên chủ Cố Sanh Sanh nên không ít lần ở trước mặt Thẩm Đình Sâm khiêu khích gây chia rẽ. Sau khi nguyên chủ gặp nạn lại còn cho người đi hủy hoại khuôn mặt của cô nữa.

Không chỉ mỗi nguyên chủ. Mấy năm nay những cô gái xinh đẹp của thành phố A hoặc là ngoài ý muốn mà bị hủy mặt, hoặc là gặp tai nạn bất hạnh, đều có liên quan chặt chẽ đến Thẩm Giai Huyên này.

Cố Sanh Sanh nghĩ vậy, chán ghét phun ra mấy chữ: "Kẻ xấu tác oai tác quái."

Thẩm Giai Huyên hét lên: "Con khốn mặt giả kia! Chẳng trách anh hai tao không thèm mày! Mày rất xứng đáng bị gả cho cái tên tài phế kia! Chờ mà bị thằng điên đó bóp chết đi!"

Cố Sanh Sanh đáp lại với giọng điệu mỉa mai: "Bị bóp chết còn tốt hơn là xấu chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!