Chương 155: Nhớ Anh À?

Đầu tóc Liễu Bình bù xù, hiển nhiên là nghe tin liền chạy đến, đến quần áo cũng không kịp thay ra.

Lần trước Cố Sanh Sanh gặp Liễu Bình, bà vẫn còn dáng vẻ của một phu nhân nhà giàu được chăm sóc nhan sắc kỹ lưỡng. Đêm nay không có lớp trang điểm, không có gì có thể che khuất được vẻ tiều tụy hốc hác và dấu vết của năm tháng trên gương mặt bà nữa.

Nhóm bác sĩ và y tá chạy vào phòng bệnh, Thẩm Đình Sâm nằm trên giường, khắp người vết thương chằng chịt, đang tiếp nhận cấp cứu lọt vào tầm mắt Liễu Bình.

Lần này chính xác đào sâu vào tận tâm can: "Đình Sâm! Con sao rồi..."

"Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm, xin người nhà đừng làm ảnh hưởng đến quá trình cấp cứu!" Nhân viên y tế đẩy Liễu Bình đang kích động ra khỏi cửa.

"Cấp cứu cái gì! Không được làm gì hết! Mấy người thông đồng với Thẩm Vọng, muốn hại chết con trai tôi đúng không!" Liễu Bình như một con thú mẹ bị thương điên cuồng lên, nắm tay đập ầm ầm vào cửa phòng ICU. Cũng không biết bà lấy sức mạnh từ đâu ra, tận mấy vệ sĩ mới trấn áp được bà.

Cố Sanh Sanh nhịn không được, nói: "Bác sĩ đang cứu người, bà đừng có làm ồn nữa."

Nghe những lời này, Liễu Bình bỗng nhiên quay đầu lại, cặp mắt đỏ bừng toát ra thù hận vô tận: "Các người đã làm gì con trai tôi! Là cô... Là các cô!"

Cố Sanh Sanh tức tối ngẩng đầu lên, vừa định mở miệng, đầu bên kia hành lang lại có một nhóm người chạy đến.

Dẫn đầu tất nhiên là ông cụ Thẩm, Thẩm Quốc Xương và lão quản gia đi theo ngay sau ông, còn có Thẩm Giai Huyên đã lâu không lộ mặt.

Từ khi qua năm mới, mỗi lần người nhà họ Thẩm tề tựu đều không phải vì chuyện tốt gì, có lẽ là đã gặp phải năm hạn rồi. Trong đầu Cố Sanh Sanh tự nhiên lóe lên suy nghĩ không mấy thích hợp này.

Ông cụ Thẩm không kịp thở, nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng: "Đình Sâm đâu?"

Đúng lúc này, cửa phòng mở, bác sĩ mặc đồ bảo hộ bước ra.

Đám người lập tức tụm lại, người kích động nhất hẳn là Liễu Bình: "Bác sĩ, con trai tôi sao rồi! Nó thế nào rồi?"

Bác sĩ tháo khẩu trang, nhìn Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng: "Nói đi."

Bác sĩ nói ít mà ý nhiều: Thẩm Đình Sâm bắt buộc phải làm phẫu thuật. Có điều mức độ rủi ro rất lớn, làm hay không thì khả năng tử vong của Thẩm Đình Sâm đều cao như nhau.

Bác sĩ nói xong, bầu không khí càng nghiêm trọng hơn.

Ông cụ Thẩm cầm bút trầm ngâm một lát, nhìn về phía Thẩm Quốc Xương: "Đình Sâm là con anh, anh tự quyết định."

Thẩm Quốc Xương nửa đêm bị triệu hồi từ giường của tình nhân nhỏ, tâm trạng hoang mang lo lắng vô cùng, nghe thế liền cuống quýt khoát tay: "Chuyện này lớn quá, ba, hay là ba quyết định đi."

Ông cụ Thẩm nhìn Liễu Bình: "Đình Sâm cũng là con chị, chị nói đi."

"Con... con..." Liễu Bình vốn chẳng còn tâm trí nào để đưa ra ý kiến, chỉ biết ngồi liệt trên đất gào khóc.

Ông cụ Thẩm thở dài: "Thẩm Vọng, cháu nghĩ thế nào?"

Xương hàm sắc bén của Thẩm Vọng cứng đờ, anh nhả ra hai chữ không hề chần chừ: "Làm đi."

Bác sĩ ở một bên vẫn liên tục thúc giục, ông cụ Thẩm chật vật nhắm mắt, cuối cùng cũng ký xuống.

Cửa phòng lại một lần nữa bị đóng lại.

"Bịch" một tiếng, Liễu Bình ngã quỳ xuống mặt đất. Hai mắt bà đỏ bừng, run rẩy nói: "Không, không được, không thể phẫu thuật!"

Vừa rồi bà nhất thời mất hồn, không tự làm chủ được, nghe Thẩm Vọng đưa ra quyết định xong thì lập tức suy bụng ta ra bụng người: Thẩm Vọng hẳn là không có ý tốt, nhất định nó thấy phẫu thuật rủi ro cao nên muốn hại chết con trai mình!

Ông cụ Thẩm tức đến run cả hai tay: "Vậy thì đừng phẫu thuật nữa, trơ mắt nhìn con trai mình chết đi..."

Nói đến "chết", ông cụ Thẩm liền thở không thông, ho một trận kịch liệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!