Sau một giờ, rốt cục Cố Sanh Sanh cũng đăng kí thành công trở thành một chủ bá tân thủ.
"Leng keng." Hệ thống phát ra nhắc nhở tin tức: Thiên nga, ghi chép độc nhất vô nhị của bạn. Mời bạn tuyên truyền video mới nhất của bạn đi ~
Cố Sanh Sanh đăng video rán bò bít tết lên, sau đó tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm số lượng ở góc bên phải màn hình, đó là chỗ quan sát người xem.
Cố Sanh Sanh đợi một hồi lâu, số lượng vẫn dừng lại tại con số 0. Xem ra mọi người còn chưa có phát hiện ra video của cô đâu.
Rốt cục Cố Sanh Sanh cũng cảm thấy cổ đau nhức, con mắt khô khốc. Cô rời khỏi phần phát trực tiếp ở giữa, cảm thấy một trận lạnh lẽo ở phía sau, quay đầu nhìn Thẩm Vọng.
Không biết có phải ảo giác hay không, bình thường Thẩm Vọng đều lạnh mặt, ngày hôm nay lại càng lạnh hơn. Cố Sanh Sanh cầm điện thoại vuốt vuốt, không lý do sinh ra một tia chột dạ.
Không đúng, tại sao cô phải chột dạ! Dù sao bình thường Thẩm Vọng cũng không để ý tới cô... Cố Sanh Sanh vụng trộm nhìn Thẩm Vọng một chút.
Cố Sanh Sanh cầm điện thoại di động đi tới: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng. Tôi đọc cho anh nghe mấy câu chuyện tiếu lâm nha, cực kỳ buồn cười."
Thẩm Vọng lạnh lùng: "Cách tôi xa một chút."
Cố Sanh Sanh hứng thú bừng bừng mở Weibo ra, đem một nhóm lớn thông báo nhục mạ trên Weibo @ nhấn bỏ, mở mấy chuyện cười trước đó nhìn thấy ra.
Có thể khả năng cô nhịn cười thực sự quá thấp, đọc chữ thứ nhất liền bắt đầu cười. Tiếng nói rất ngọt nhưng khi cười thì như heo kêu, còn vừa cười vừa nện giường.
Thẩm Vọng: "..."
Cố Sanh Sanh cười đến đau bụng, lau nước mắt rơi nói: "Được rồi, lần này tôi không cười. Tôi bắt đầu đọc. Lúc trước có đứa trẻ tên là Tiểu Minh phốc... Ha ha ha ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng*... Ách!"
(*Thứ lỗi cho kẻ bất tài, vì đến editor cũng chả hiểu chị nhà đang nói cái gì cả. Chắc là đang đọc truyện đi ~( 0_0 ) ~)
Phần gáy nóng hổi bị bàn tay lớn nắm lấy, ấn xuống.
Tiếng cười của Cố Sanh Sanh im bặt dừng lại, cô trừng lớn mắt hạnh, nhìn khuôn mặt thâm thúy trước mắt bỗng nhiên phóng đại, hô hấp đều dừng lại
Cường độ bàn tay đang nắm gáy cô tăng lên: "Còn ồn ào sao?"
Một trận tê dại ở phần gáy nối thẳng xuống xương sống, Viêm Dương chi khí cùng khí tức đặc thù trên người hắn bao vây cô. Cố Sanh Sanh sững sờ gật đầu, lại vội vàng mở miệng: "Không... Không ầm ĩ."
Tiếng nói mềm mại lại mang theo giọng nghẹn ngào, nãi thanh nãi khí*. Ngón tay Thẩm Vọng hơi ngứa, bóp bóp gò má cô, lại không cẩn thận bóp phải cằm.
(*Nãi thanh nãi khí: non nớt)
"A!" Cố Sanh Sanh bị đau kêu lên thảm thiết, đầu ngã vào trong ngực Thẩm Vọng: "Đau quá đau quá, mặt của tôi, mặt của tôi!"
Thẩm Vọng nắn vuốt ngón tay, mới nhớ tới bảo tiêu thông báo: Người đàn bà này thật quá ngu xuẩn, hắn thả cô đi ra ngoài, cơ hội lớn tốt như vậy cô lại không có trốn cũng không có cầu cứu, ngược lại... Cứ như vậy đi bệnh viện đem mặt làm lại một lượt. Chỉ sợ là càng xấu hơn.
Một thân hình mềm mại ôn nhu dựa vào trong ngực, giống như mèo con bị bỏ rơi lẩm bẩm không ngừng. Thẩm Vọng nhíu mày, tạm thời không có đẩy cô ra.
Khóe mắt Cố Sanh Sanh treo nước mắt, cả người đều ỉu xìu. Cằm với môi của cô vừa mới làm lại xong, lại bị Thẩm Vọng không nhẹ không nặng bóp một cái, cũng không đến nỗi sẽ bị hỏng mặt.
Cô vụng trộm đem nước mắt cọ trên áo ngủ Thẩm Vọng. Bỗng nhiên ngửi được hương vị đồ ăn nhàn nhạt, trợn mắt, nhìn thấy trên vạt áo Thẩm Vọng mấy chỗ dính canh vẫn còn in vết.
Trước mắt nàng hiện ra một loạt hình ảnh: Thẩm Vọng cầm đũa, lục lọi gắp lên một đũa rau xanh. Định nếm thử, còn chưa đến bên miệng, đồ ăn đã rơi trên vạt áo.
Một người kiêu ngạo như này, làm sao chịu để người khác nhìn thấy bộ dạng mình chật vật như vậy. Cho nên, hắn tình nguyện bị đói...
"Đem cái mặt xấu xí đó của cô dịch ra khỏi áo của tôi." Sự nhẫn nại của Thẩm Vọng rất nhanh đã dùng hết, nện một câu, khiến Cố Sanh Sanh vừa mới sinh ra tâm tình mềm mại tất cả đều bỏ đi.
Cố Sanh Sanh tức đến nhảy cao ba thước, tức sùi bọt mép: "Tôi không có xấu! Không cho phép anh lại nói tôi xấu nữa! Anh lại nói lời này nữa, tôi sẽ..."
Cô tạm ngừng, liều mạng suy nghĩ muốn tìm một loại hình cảnh cáo mạnh mẽ hữu lực. Cuối cùng, cô nói ra từng chữ: "Ngày mai anh sẽ không được ăn thịt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!