Chương 3: (Vô Đề)

Một câu của Đỗ Kinh Mặc, không khí trong phòng bệnh vừa mới còn tính là hài hoà, nháy mắt nóng lên.

Triệu Thanh Đại không quen dựa gần vào cô như vậy, theo hơi thở của cô đột nhiên bao phủ, hô hấp của nàng đều theo đó thả nhẹ.

"Tỷ tỷ.

"Lúc đại não nàng trống rỗng, liền theo bản năng gọi Đỗ Kinh Mặc như vậy. Đỗ Kinh Mặc không để ý, cô nhăn mày lại đã có thể nhìn ra được mất kiên nhẫn. Phát hiện cảm xúc của Đỗ Kinh Mặc nhanh chóng đã trở thành kỹ năng đặc thù của Triệu Thanh Đại, nàng trong nháy mắt hoàn hồn:"Thực xin lỗi, tỷ tỷ đừng giận em, em không nên lén đi theo chị.

"Đỗ Kinh Mặc nhăn mày càng nhiều:"Em thật sự theo dõi tôi.

"Cô cũng không thể nói mình là thất vọng hay là như thế nào. Khi cô miễn cưỡng chuyển biến ấn tượng với nàng, Triệu Thanh Đại lần nào cũng có thể làm một ít chuyện làm cô khó có thể chịu đựng. Cô đứng dậy kéo dãn khoảng cách giữa hai người:"Nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi sẽ mời hộ lý tốt cho em.

"Tay vào giờ phút này bị giữ chặt. Một chân Triệu Thanh Đại bị bó bột treo lên cao, nàng dùng sức lôi kéo như vậy, xương sườn rạn nứt sinh đau. Lần này nàng không cần giả vờ cũng thành một bộ dạng vô cùng đáng thương, mồ hôi nháy mắt đầy trán, giọng đều phát run:"Thực xin lỗi, em biết sai rồi.

Đừng giận em được không?"

"Em chỉ là......! có chút sợ hãi.

"Nàng vì cứu mình mạng chỉ còn một nửa, Đỗ Kinh Mặc cho dù không cao hứng cũng nhiều thêm vài phần kiên nhẫn với nàng:"Em sợ cái gì?

"Triệu Thanh Đại nhút nhát sợ sệt:"Em sợ chị, không để ý tới em.

"Nàng dùng sức lực vừa mới khôi phục nắm chặt tay Đỗ Kinh Mặc, tựa như năm 13 tuổi, Đỗ Kinh Mặc kéo nàng từ đầu hẻm nhỏ đi, dẫn nàng đi qua đường phố, đưa nàng về Đỗ gia."Từ khi chị cứu em lần trước, em bắt đầu hối hận.

Người lúc trước nhặt em từ hẻm nhỏ về là chị, người khen tên em hay là chị, người cứu em ra từ trong nước, vẫn là chị."

"Trên thế giới này sẽ không bao giờ có ai giống như chị, nhiều lần lặp đi lặp lại vươn tay với em.

"Nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, trên mặt tái nhợt thêm trong suốt:"Em biết mấy năm nay em làm sai quá nhiều chuyện, chắc chắn chị không muốn thấy em, cho nên em......

"Nàng càng khóc càng dữ, nước mắt không tiếng động chảy xuống, thanh âm nghẹn ngào:"Em vừa ngốc lại hư, em không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ dám trộm đi theo chị.

"Hệ thống nghe đến đó rốt cuộc nghe không nổi nữa, hừ một tiếng:"Cô còn rất biết tự nhận thức.

"Cảm xúc Triệu Thanh Đại ấp ủ tốt thiếu chút nữa bị nó làm gãy. Ở trong lòng nàng thầm mắng một câu đồng đội heo, dùng nghẹn ngào che lấp đi tạm dừng thình lình xảy ra, kéo tay Đỗ Kinh Mặc lay hai cái:"Chị có thể giận em, có thể mắng em hung dữ với em, nhưng chị có thể đừng nói những lời như không bao giờ quản em, để em tự giải quyết cho tốt được không?"

Đỗ Kinh Mặc không lên tiếng.

Cô đã lâu không nhìn kỹ Triệu Thanh Đại, mấy năm trước cô bé này đơn phương xa cách cô, cô trước sau đều không phải tính tình chủ động gì, hai người tự nhiên càng lúc càng xa.

Chờ cô nghe được tên Triệu Thanh Đại lần nữa, nàng đã thành trà xanh có chút danh tiếng.

Đỗ Kinh Mặc mới đầu không tin, cho đến khi nàng trà tới trên đầu mình, cạy đi một người theo đuổi cô.

Nói thực ra cô cũng không để ý người theo đuổi kia lắm, nhưng hành động của Triệu Thanh Đại làm cô có loại cảm giác bị phản bội, làm người chán ghét.

Giờ phút này, trên mặt Triệu Thanh Đại đầy nước mắt, sáng lấp lánh, lông mi với tóc thái dương đều bị ướt nhẹp.

Mặc dù một chân nàng bị treo lên, khụt khịt đến chật vật, nàng vẫn xinh đẹp như cũ.

Như là một đoá hoa rách nát lại dính đầy bùn đất

---- yếu ớt mỹ lệ, đồng thời lây nhiễm dơ bẩn.

Đỗ Kinh Mặc rút tay ra, đưa cho nàng tờ khăn giấy: "Nghỉ ngơi thật tốt, hộ lý sẽ tới nhanh thôi, bên trường học tôi sẽ xử lý.

"Triệu Thanh Đại ngoan ngoãn gật đầu, sau khi lau khô nước mắt nhỏ giọng hỏi:"Vậy chừng nào tỷ tỷ lại đến thăm em a?"

"Sau rồi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!