Lòng Triệu Thanh Đại tràn đầy đều là cho rằng mấy ngày Đỗ Kinh Mặc dưỡng thương này là thế giới hai người của các nàng, bây giờ biến động tới quá đột nhiên, nội tâm nàng thập phần phức tạp.
Bạn hồi nhỏ của Đỗ Kinh Mặc nàng có quen biết, bất quá không thân, nhiều nhất chỉ là gặp qua vài lần.
Nàng có chút kháng cự: "Tỷ tỷ, đây là tiệc bạn chị chuẩn bị cho chị, em đi tham gia có thích hợp không? Em với bọn họ không thân, đến lúc đó sẽ xấu hổ lắm."
"Không quen thì sẽ quen, tự nhiên sẽ không xấu hổ, yên tâm, bạn chị đều là người tốt." Đỗ Kinh Mặc không có ý thương lượng,
"Chân chị không tiện không ra ngoài được, bọn họ muốn tới nhà. Trừ phi em định bỏ mặc chị mà đi ra ngoài, bằng không thì chắc chắn là sẽ tham gia."
Vấn đề lập tức khó khăn hơn, biểu tình cùng nội tâm phức tạp như nhau.
Đỗ Kinh Mặc ôm mặt nàng, làm nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Em nên làm quen bạn bè, cuộc sống hiện tại của em chỉ vây quanh một mình chị, em không cảm thấy như vậy không đúng sao?"
Từ lần trước cô đi tham gia tiệc từ thiện, Triệu Thanh Đại một mình say khướt đi tìm cô, kết quả thiếu chút nữa bị người nhặt đi mất, cô liền cảm thấy các mối quan hệ của Triệu Thanh Đại bây giờ là vấn đề lớn.
Bên người cô bé này ngoại trừ cô cư nhiên một người bạn cũng không có, miễn là bên người nàng có một người giúp đỡ, lần trước cũng sẽ không một mình rơi vào tình trạng nguy hiểm như vậy.
Giống như từ khi cô vớt Triệu Thanh Đại từ trong nước lên, trọng điểm của cô bé này cũng chỉ có một mình cô, mỗi ngày đều chạy xung quanh cô, trọng tâm cuộc sống đều trật đường.
Đỗ Kinh Mặc: "Em hẳn là nên có bạn bè của mình, có các mối quan hệ cùng cuộc sống của chính mình, như bây giờ là quá trói buộc em."
"Em không có cảm thấy là trói buộc a, chẳng lẽ em không biểu hiện niềm vui sướng của em ra ngoài sao?" Triệu Thanh Đại hỏi lại, ngữ khí chân thành,
"Huống chi hôm nay không phải gặp bạn của tỷ tỷ sao? Mối quan hệ này vẫn là của chị nha."
Đỗ Kinh Mặc: "......
"Không thể phản bác. Cô dùng sức xoa má Triệu Thanh Đại một cái:"Vậy bắt đầu từ mối quan hệ của chị rồi mở rộng quan hệ của em, tóm lại chị quyết định, nghe chị."
Triệu Thanh Đại ngoan ngoãn bị cô xoa mặt: "Dạ, nghe chị."
Một chút kháng cự vừa nãy của nàng sau khi phát hiện Đỗ Kinh Mặc sắp xếp tất cả mọi thứ này là vì nàng cũng tan mất.
Tuy rằng nàng không cảm thấy mình cần bạn bè, nàng chỉ cần tỷ tỷ ở bên cạnh cũng đủ rồi.
Bạn hồi nhỏ của Đỗ Kinh Mặc tên Kiều Kiều, người cũng như tên, hoàn toàn là hai thái cực với Đỗ Kinh Mặc. Cô rất phù hợp với hình tượng đại tiểu thư kiêu căng mà mọi người tưởng tượng, yêu thích lớn nhất trong cuộc đời, ngoại trừ uống rượu chính là đánh lộn.
Nếu là cô tổ chức tiệc, vậy rượu đương nhiên là không thể uống ít, hai ba người uống rượu thì có gì hay? Đương nhiên là muốn kêu gọi đông đảo.
Triệu Thanh Đại vẫn là lần đầu nhìn thấy địa bàn của Đỗ Kinh Mặc có nhiều người như vậy, náo nhiệt lại ồn ào, không khí thân thiết giữa bọn họ khiến người khác không cách nào dung nhập, ngay cả Đỗ Kinh Mặc đoá hoa cao lãnh trong mắt người ngoài, bây giờ cũng nhiều thêm chút phần hào hứng, gương mặt bị hơi rượu làm hơi hơi phiếm hồng.
Triệu Thanh Đại căn bản chưa từng nỗ lực dung nhập vào, nàng cầm ly rượu núp ở bên người Đỗ Kinh Mặc, ngụm có ngụm không uống bia, từng giây từng phút chú ý chân còn đang băng bó của tỷ tỷ.
Kiều Kiều là uống nhiều nhất, nhưng ánh mắt của cô tỉnh táo, nhìn không ra một chút men say nào. Cô xoa xoa khoé môi đỏ tươi, dẫn đề tài đến trên người Triệu Thanh Đại.
Cô hỏi Đỗ Kinh Mặc: "Em gái này của cậu sao một câu cũng không nói a? Lúc trước không phải lá gan rất lớn sao?
"Lời này ẩn ẩn mang theo vài thứ, Triệu Thanh Đại nghe quen lời châm chọc mỉa mai, bởi vậy lập tức bắt được. Đỗ Kinh Mặc thẳng người lên, che người ở phía sau mình:"Tuỳ tiện như cậu, đương nhiên không hiểu cô gái nhỏ tâm tư tỉ mỉ là nghĩ như thế nào, còn không phải người ta sợ người lạ?"
Kiều Kiều còn định nói gì đó, Triệu Thanh Đại liền bưng trái cây tới trước, dùng tăm cắm đưa qua cho Đỗ Kinh Mặc:
"Miệng vết thương của tỷ tỷ còn chưa khép, đừng uống rượu, ăn chút trái cây đi. Tủ lạnh còn có nước trái cây, sữa với nước dừa, tỷ tỷ muốn uống cái nào?"
Kiều Kiều: "Nào có ai tụ họp lại uống sữa....."
Đỗ Kinh Mặc: "Nước dừa đi, không uống nóng, muốn uống ướp lạnh, em cũng uống."
Triệu Thanh Đại lập tức đứng lên, đeo dép lê lộc cộc chạy tới phòng bếp, bưng một thùng nước dừa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!