Chương 19: (Vô Đề)

Hai nam nhân xin lỗi vang dội, sau khi nói xong nhất trí nhìn về Đỗ Kinh Mặc, thật lâu không chờ được câu trả lời, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: "Đỗ tiểu thư, cô có thể tha thứ cho chúng tôi không?"

Đỗ Kinh Mặc từ từ nghiêng đầu, chân thành tha thiết hỏi lại: "Thì ra hai người xin lỗi tôi sao? Nhưng người mà hai người làm lỗi lại không phải tôi, vì sao phải xin lỗi tôi?"

Người bị hại chính thức Triệu Thanh Đại ngồi ở ngay bên cạnh, hai nam nhân này ngay cả ý định liếc nhìn nàng một cái cũng không có, cư nhiên còn có mặt mũi hỏi cái gì mà có thể tha thứ hay không, thật là buồn cười chết được.

Đỗ Kinh Mặc rõ ràng là cố ý chơi người ta, sắc mặt nam nhân lại thay đổi, nhưng đều đã đến một bước này, lúc này mà nổi giận chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bọn họ chỉ có thể chịu đựng sắc mặt khó coi hướng về phía Triệu Thanh Đại, lại xin lỗi một lần nữa, thái độ càng thêm cứng ngắc.

Triệu Thanh Đại kéo kéo khoé miệng, cười lạnh dưới đáy lòng.

Nhìn bộ dạng nhẫn nhục nặng nề này, không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là bên bị hại.

Nàng chuyển động tròng mắt, dựa vào trên vai Đỗ Kinh Mặc, rũ lông mi mảnh dài xuống, thanh âm uỷ khuất lại nhu nhược đáng thương: "Tỷ tỷ, em nhớ lại chuyện hôm qua, vẫn rất là sợ hãi nha, không muốn nhìn thấy bọn họ, chị bảo bọn họ đi đi được không?

"Đỗ Kinh Mặc nhẹ nhàng vỗ vai nàng hai cái, nhẹ giọng nói được. Lại ngẩng đầu nhìn về phía hai nam nhân kia, đáy mắt cô mang theo lãnh đạm và bài xích chói lọi:"Hai vị nghe được không, vậy mời đi, tôi cũng không tiễn."

Cô chưa nói tha thứ hay không tha thứ, hai người này không rõ ràng ý nghĩ của cô, hai mặt nhìn nhau xong chỉ có thể căng da đầu hỏi: "Vậy ảnh chụp ngày hôm qua Đỗ tiểu thư chụp......"

Hắn còn chưa nói hết lời, giọng Đỗ Kinh Mặc đột nhiên trầm xuống: "Cút!

"Hai câu xin lỗi không rõ ràng như vậy, mà muốn bỏ qua hết mọi chuyện, nào có chuyện tốt như vậy? Mắt thấy hai người còn có ý định tiếp tục dây dưa, Đỗ Kinh Mặc trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, mấy bảo tiêu vọt vào túm bọn họ ra ngoài. Động tác lưu loát tốc độ cực nhanh này làm Triệu Thanh Đại ngây người trong nháy mắt, ngơ ngác hỏi:"Bảo tiêu là ở đâu ra vậy?

Tỷ tỷ."

"Vẫn luôn có mà, chẳng qua ngày thường không lộ mặt thôi.

"Đỗ Kinh Mặc nhìn nàng bộ dạng ngây ngốc chưa phục hồi được tinh thần, nháy mắt tâm tình tốt hơn, khẩu vị cũng theo đó tốt lên, nói dì đem cháo đi hâm nóng lại. Trong thời gian chờ đợi cô giải thích:"Người có tiền đều sợ chết, bảo tiêu là cơ bản, bất quá nếu luôn mang theo bên người thì quá bắt mắt, ngược lại khiến người chú ý, bọn họ bình thường đều sẽ nấp đi."

Triệu Thanh Đại: ".......! Vậy thì trốn cũng quá tốt đi.

"Nàng đã chỗ này biết bao lâu, bây giờ mới là lần đầu tiên phát hiện trong nhà cư nhiên có bảo tiêu. Truyện Hài Hước Cháo thịt nạc được hâm nóng lại lần nữa lúc này được bưng lên, Đỗ Kinh Mặc từng muỗng nuốt xuống bụng, nháy mắt thân thể thoải mái, cô hỏi:"Sáng sớm em liền đi ra ngoài, làm gì vậy?

"Triệu Thanh Đại để hai tờ giấy cho nghỉ phép lên bàn. Đỗ Kinh Mặc nghiêng nghiêng đầu, hỏi cùng một câu với hệ thống:"Chị cảm thấy chị còn chưa có bệnh nguy kịch đến nỗi cần người túc trực hầu hạ, em xin nghỉ làm gì?"

Cùng một lời nói, hệ thống nói ra Triệu Thanh Đại cũng chỉ coi là cái mặt buồn cười đang bô lô ba la, Đỗ Kinh Mặc nói ra nàng liền có vài phần khẩn trương mà giải thích: "Em không yên tâm tỷ tỷ, chân chị bị thương như vậy rất nhiều chuyện đều làm không tiện, em muốn chăm sóc chị."

Xin cũng đã xin, nàng còn một lòng một dạ muốn tốt cho mình, Đỗ Kinh Mặc một câu nói nặng đều không nói nên lời: "Nghỉ ở nhà cũng không sao, không làm chậm trễ việc học là được, đưa bài của em lại đây, chị kiểm tra một chút xem em học thế nào.

"Giữa câu nói của cô hoàn toàn không có ý thương lượng, thái độ tự nhiên giống như một phụ huynh. Đầu óc Triệu Thanh Đại ngừng phản hồi trong nháy mắt, trên trán chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi. Đỗ Kinh Mặc:"Thế nào, không muốn sao? Sẽ không phải là không nghiêm túc học tập nên không dám nói cho chị biết đi?"

"Đương nhiên không phải!"

Triệu Thanh Đại phản bác.

Nàng cũng chính là sau khi thức tỉnh ý thức thì không để bụng việc học như trước, lúc trước nàng vẫn luôn là học sinh tốt, từ chuyện học tập đến diện mạo, mọi thứ của nàng đều là trình độ mà một nữ vương trà xanh nên có.

Nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy cảnh tượng hiện tại hình như có chút kì lạ.

Sau khi Đỗ Kinh Mặc nghiêm túc bình luận về tác phẩm của nàng lại đưa ra kiến nghị chuyên nghiệp xong, cảm giác kì lạ này càng nặng.

Vì sao thời gian ở cùng một chỗ mà nàng chờ mong đã lâu lại biến thành học bù thế này?

Đỗ Kinh Mặc dùng cán bút gõ nhẹ trên trán nàng một cái:

"Sao chị cảm giác cảm xúc bài xích rất nghiêm trọng vậy? Trước kia không phải chị cũng dạy em như vậy sao?"

Triệu Thanh Đại 13-14 tuổi, chỉ là sinh tồn thôi cũng đã cần dốc hết toàn lực, nơi nào lo lắng đến chuyện khác? Khi đó đừng nói là nỗ lực học tập, có đôi khi thậm chí còn muốn trốn học làm việc vặt.

Nàng là sau khi gặp được Đỗ Kinh Mặc, mới cầm lên sách vở, có mục tiêu cùng phấn đấu, cũng có cơ hội cùng học chung một đại học với tỷ tỷ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!