Triệu Thanh Đại ở phương diện lừa dối vô cùng ưu tú, dùng sự ưu tú này trên người một đứa trẻ, có thể so với giết gà dùng dao mổ trâu.
Đứa bé này vốn dĩ đã cảm thấy thân thiết với Triệu Thanh Đại vì nàng nhìn rất giống mẹ, sau khi ăn đồ ăn vặt của tỷ tỷ uống nước của tỷ tỷ khoé miệng liền không hề hạ xuống nữa, mở miệng tỷ tỷ tỷ tỷ không ngừng, quả thực muốn ngọt chết người.
Hệ thống nghe tiếng tỷ tỷ vô cùng quen tai kia, cảm thấy lỗ tai muốn thành kén.
Tuy rằng nó là một cái mặt cười không có lỗ tai.
"Đây chẳng lẽ chính là thiên phú gia tộc sao?
"Vì sao hai chị em này cả mặt cũng chưa từng gặp qua, lại phá lệ ăn ý ở phương diện gọi tỷ tỷ này vậy? Quá mức, quá quá mức."Thật đáng yêu nha." Tỷ tỷ chạm chạm ở trên đỉnh đầu cậu bé, ánh mắt phức tạp, "Mẹ em khi nào tới đón em vậy?"
"Mẹ em......" Cậu bé ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, sau khi tầm mắt rơi xuống một điểm thì lập tức sáng ngời, "Mẹ em tới, ở chỗ đó, tỷ tỷ chị nhìn xem!
"Triệu Thanh Đại quay đầu lại, đối diện với sắc mặt khó coi của Trương Tâm Lan. Nàng cong khoé môi, cười đến chân thành lại ôn nhu:"Mẹ em thật xinh đẹp a."
"Không giống tỷ tỷ, tỷ tỷ còn không nhớ rõ mẹ nhìn như thế nào đây."
Cậu bé nhảy từ trên ghế xuốn, chạy vào lòng mẹ, hắn ngẩng khuôn mặt phúng phính lên, kiêu ngạo giống như hiến vật quý: "Tỷ tỷ chị xem đi, em không có lừa chị, chị thật sự rất giống mẹ em.
"Tương tự đến liếc qua cũng có thể thấy được, người qua đường thấy đều phải kinh ngạc cảm thán một câu hai người này vì sao có thể giống nhau đến như thế. Sắc mặt Trương Tâm Lan có thể nói một câu xanh mét. Bà cứng đờ mà vỗ vỗ trên vai đứa bé, dặn hắn ra ngoài chờ, bà có chuyện muốn nói với tỷ tỷ này. Cậu bé cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra. Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, có chút cảm thán:"Đứa nhỏ này xác thật là đáng yêu hơn tôi nhiều, thích nó không thích tôi cũng bình thường."
"Con tới làm gì?
"Trương Tâm Lan cơ hồ là cắn răng nói. Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu:"Không phải bà cố ý tới trường tìm tôi, nói muốn gặp tôi sao?
Bây giờ tôi tới, sao bà lại có bộ dáng muốn trở mặt vậy?"
Trương Tâm Lan hạ giọng, rất giống làm cái gì vô cùng nhẫn nhịn: Mẹ biết con oán mẹ năm đó bỏ lại con tời đi, nhưng đó là chuyện của mẹ con chúng ta, không liên quan đến đứa bé, con muốn tìm thì tìm mẹ là được!
"Ánh mắt Triệu Thanh Đại từng chút lạnh xuống, cả nguỵ trang mặt ngoài đều không muốn duy trì. Không biết còn tưởng Trương Tâm Lan là một người mẹ vĩ đại không tiếc mọi thứ để bảo vệ con mình đâu. Nàng lạnh giọng:"Ưu điểm lớn nhất của con người tôi, chính là hiểu được lễ thượng vãng lai.
Bà tới tìm tôi một lần, tôi liền sẽ quay về một lần."
"Tìm không thấy bà không quan trọng, dù sao tôi cũng biết đứa bé này học ở chỗ nào."
"Bà tới trường học của tôi một lần, tôi liền tới tìm nó một lần, bà tới hai lần, tôi liền đi theo nó đến thăm nhà bà."
Nhìn sắc mặt Trương Tâm Lan càng ngày càng khó coi, Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí chân thành hỏi lại: "Chồng bây giờ của bà hẳn là không biết chuyện bà đã từng kết hôn, con cũng đã vào đại học rồi đúng không?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Trương Tâm Lan hoàn toàn nén không được, giọng có chút run rẩy, "Ta sẽ không đi quấy rầy con nữa, con cũng đừng tới quấy rầy ta!
"Nếu không phải người đàn bà này tới trước mặt Đỗ Kinh Mặc, Triệu Thanh Đại căn bản không có tâm tư phản ứng với người này. Bây giờ mục đích đạt được, ánh mắt nàng vừa thu lại xoay người muốn đi, lại trong nháy mắt thoáng qua nghe được Trương Tâm Lan nghiến răng nghiến lợi. Bà nói:"Ta thật không nghĩ đến bây giờ con thành cái dạng này, lấy một đứa trẻ vô tội tới áp chế ta!"
Triệu Thanh Đại cười lạnh: "Đó là bà không có kiến thức, điều bà không biết còn nhiều lắm."
Phải biết rằng nàng là trà xanh có chút danh tiếng trong trường học, nam nhân từng câu qua có thể xếp đầy một con phố, chẳng phải là muốn chọc giận bao nhiêu người sao?
Nàng nói xong liền đi, cố tình xem nhẹ cậu bé ở cửa định chào hỏi anngf, bắt một chiếc xe dùng tốc độ nhanh nhất về trường học.
Nàng còn muốn ăn cơm trưa cùng tỷ tỷ đây, cũng không thể để bị phát hiện ngày đầu tiên nàng về trường đã trốn học.
Nàng đang muốn nhờ hệ thống giúp nàng định vị Đỗ Kinh Mặc một chút, bỗng nhiên phát hiện cái mặt cười vốn dĩ màu vàng đang đỏ lên.
Biến thành một cái mặt cười phẫn nộ.
"Cô làm sao vậy? Giận thành như vậy?" Triệu Thanh Đại ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!