Chương 2: (Vô Đề)

Liễn phu nhân nhìn vẻ mặt Tân Nô, đoán có lẽ nàng bị lời nói của mình làm kinh hãi.

Nhưng mà nước Ngụy không có quá nhiều lễ nghi khuôn phép như nước Tề, mọi việc đều lấy nghi lễ chính thống ra để so sánh. Tất nhiên cũng không sợ người khác nói Di

- chất cùng hầu phu quân.

Nên biết các chư hầu ở nước khác, mẫu nữ cùng hầu một chồng, thậm chí đồng nguyên huynh muội hồ nháo cũng xảy ra. Như vậy bà nâng đỡ cháu mình thành thiếp hầu trượng phu, cũng có thể được coi là một đoạn giai thoại.

Còn bây giờ trong nội tâm Tân Nô nghĩ gì bà không quan tâm, nghe thấy đám thị vệ tìm được nàng nói, muội muội năm đó bỏ trốn gả vào Khương gia, sớm qua đời. Gia trạch Khương lão gia mấy năm nay trước đã tan hoang, toàn gia lưu lạc, mà Tân Nô lại đi theo một lão nô bộc trong nhà trở về quê, vừa vặn thị vệ điều tra tìm đến.

Lúc ấy Tân Nô cùng với vị lão bộc kia phải chạy trốn lòng vòng, bị đói hai ngày, chỉ còn cách đi khắp núi đào khoai lang dại lót bụng.

Một người dáng dấp như hoa như ngọc bị vây vào tình cảnh khốn quẫn như thế thì cuộc đời nàng ta sẽ ra sao, quả thực không cần nghĩ cũng biết. Cuối cùng không phải cũng chỉ là trở thành một món đồ chơi trong tay nam nhân hay sao?

Nghĩ tới đây, Liễn phu nhân lại càng bình thản, cảm giác bà coi như cũng không thẹn với muội muội đã chết, nếu có thể tiến cung hầu hạ vương quân, đối với một tiểu nha đầu nông thôn mà nói, chính là một bước lên trời.

Cho nên khi Tân Nô mở miệng nói, chỉ là muốn vào cung gặp mặt tỷ tỷ của mẫu thân một lần, an ủi linh hồn mẫu thân ở trên trời, sau đó là muốn được rời cung, cũng không có ý định hầu hạ vương quân, bà liền mỉm cười cắt đứt lời nói của Tân Nô, ôn hòa mà không cho phép cự tuyệt nói: "Con tuổi còn nhỏ, sớm đã mất phụ mẫu, vấn đề này, về sau ta sẽ thay con an bài, đây là Ngụy cung khác với các phủ trạch bình thường, về sau không được tùy tiện xưng hô mà phải gọi ta là "Liễn phu nhân", con đi đường cũng đã mệt, giờ liền theo thị nữ đi nghỉ ngơi đi."

Trong lời nói có dấu đao, đơn giản nhắc nhở Tân Nô, thân phận bà không chỉ là Từ mẫu, mà là phu nhân của vương quân Đại Ngụy, đối với Tân Nô mà nói cao không thể chạm tới, lời của bà là mệnh lệnh, bà không chấp nhận được việc bị một nha đầu thôn quê cự tuyệt.

Trong tâm giống như có gì đó vỡ tan, Tân Nô biết đó chẳng qua là thanh âm của sự thất vọng mà thôi, lần gần đây nhất khiến nàng có cảm giác này cũng đã mấy năm, thỉnh thoảng quẩn quanh dưới đáy lòng nàng, lí trí nói nàng không nên như vậy, nhưng nàng không làm cách nào mà đẩy nó đi được, giống như càng đi càng không thể chạm tới nó.

Thí dụ như lần này, nàng nên sớm nghĩ đến, tỷ tỷ của mẫu thân mình mấy chục năm nay không quan tâm gì tới muội muội, làm sao có thể chỉ vì đột nhiên nhớ tới thân tình, mà cố ý nhận đứa chất nữ cô nhi như nàng?

Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót sau đó chậm rãi tiêu tán, nàng mang một bộ dạng thản nhiên đối mặt với khốn cảnh, Tân Nô cũng không nói gì, chỉ thấp giọng nói một tiếng "Dạ" liền đứng dậy theo thị nữ đi ra khỏi trung đình.

Bộ dạng nhu thuận như vậy dường như rất khiến Liễn phu nhân hài lòng, ban đầu còn lo lắng nàng sống nơi thôn quê trên người sẽ toàn hơi thở thô bỉ, bây giờ nhìn lại, tính tình coi như dịu dàng, thiện lương, không có giống với tính cách ngang bướng của mẫu thân nàng.

Liễn phu nhân đứng dậy, thuận miệng gọi thị nữ bên người tới: "Sau khi nghị sự xong Đại Vương đã dùng bữa ở đâu?"

Thị nữ nhỏ giọng nói:"Đại Vương đang ở chỗ Triệu Cơ phu nhân, nghe thị nữ trong cung đó nói, cơm canh cũng chưa động…. Ngược lại vội vội vàng vàng đi thẳng vào trong nội thất… Triệu Cơ kia gần đây được một vị đạo sĩ luyện đan đưa cho mấy viên dược hoàn, có mùi hương, rất tuyệt, mỗi lần Đại Vương lên giường cùng với Triệu Cơ kia, liền không kiềm chế được….

Nhất thời khó mà tiết chế…"

Giữa hai hàng lông mày Liễn phu nhân lộ vẻ lo lắng, hừ lạnh một tiếng nói: "Cho dù vội vã muốn sinh công tử, nhưng cũng không thể như vậy, đợi đến khi nàng được như ý, thể cốt của Đại Vương cũng hỏng hết sao? Mấy vị nữ tử trẻ tuổi này, như thế nào lại không biết quan tâm tới thân thể của vương?"

Kinh thị biết rõ Liễn phu nhân yêu ghét rõ ràng, vội vàng thấp giọng nói: "Nàng ta chỉ nhất thời càn rỡ thôi, nàng ta là tiểu thư nước Triệu, lại vừa được gả đến, Đại Vương nể mặt nên mới chiếu cố, bây giờ chất nữ của phu nhân đã vào cung, một thân kiều mỵ như vậy, nhất định tiểu thư sẽ độc chiếm được ân sủng của Đại Vương, Triệu Cơ kia cũng không kiêu ngạo được mấy ngày…"

Liễn phu nhân khẽ thở dài trong lòng, thầm nghĩ: "Đứa nhỏ này lớn lên có vài phần giống nàng, liệu có khiến Vương nhớ tới, mang thai rồng? Vương đang lúc tráng niên, nhất định muốn có thêm một nhi tử, nàng không thể để Triệu Cơ kia đắc ý, bây giờ nàng ta đang có chỗ dựa là nước Triệu, tương lai chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào hai nhi tử của bà, hi vọng cái bụng của Tân Nô không chịu thua kém, vì Đại vương sinh hạ một nhi tử, Tân Nô chỉ là một đứa trẻ mồ côi không chỗ dựa, chắc sẽ không gây ra nhiều sóng gió…. "

Tân Nô một đường theo thị nữ đến nơi ở của chính mình, nàng phát hiện nơi này cũng chỉ mới tu sửa xong, phòng còn có mùi nước sơn. Nhưng mọi thứ bài trí cũng thật là tinh xảo.

Lúc này, thị nữ cũng bưng cơm lên, bắt đầu thức ăn lên mặt bàn.

Gần đây thực lực nước Ngụy phát triển không ngừng, Ngụy Vương gần như trở thành bá chủ một phương, bắt đầu coi trọng lễ tiết, đầu bếp trong hoàng cung cũng là xuất phát từ hoàng cung nước Chu, đồ đựng thức ăn cũng được chú trọng rất nhiều, cá sống thái lát cũng không dùng cá chép, mà để khoái mã chạy thẳng tới Đại Lương bắt cá biển.

Thị nữ Bành thị đứng bên cạnh là do Liễn phu nhân phân phó đến dạy lễ nghi cơ bản cho Tân Nô. Dựa vào quy củ cũ, bà yên lặng đứng một bên nhìn nhất cử nhất động của nữ lang này, xem còn thiếu sót chỗ nào, sau đó đợi ngày mai người giáo tập tới sẽ chỉ ra từng cái một, để cho các vị tiểu thư này hiểu rõ nơi này là hoàng cung, không thể giống như phủ trạch thông thường, không câu nệ tiểu tiết.

Nhưng nhìn một hồi, mắt Bành thị mở càng ngày càng lớn, trong lòng thấy kinh hãi. Lúc đầu nhìn trang phục đơn sơ của vị nữ lang này, trong tâm có một chút coi thường, nghĩ vị mĩ nhân này chưa bao giờ thấy nhiều mỹ thực như vậy, bên cạnh không có người giám sát, cho nên dáng vẻ lúc ăn sẽ có nhiều thất thố.

Nhưng vị tiểu thư Tân Nô này đầu tiên là khụy chân sau đó nhẹ nhàng ngồi lên ghế, bình thản nhẹ nhàng, uống một ngụm nước gạo súc miệng, rồi chậm chãi cầm đôi đũa mun. Không gắp thức ăn chín ngay, mà gắp một miếng cá được thái lát mỏng như cánh ve, sau đó cũng không như người khác dùng luôn, mà nhẹ nhàng cuộn lại chấm nước tương rồi mới chậm rãi thưởng thức.

Phong thái hoàn toàn giống như những sĩ khanh quý tộc: "Thực quái, xuân dùng hành, thu dùng giới" (*) tỉ mỉ mà cẩn thận.

(*): Theo ghi chép, người xưa đã biết dùng hành và mù tạt trộn lại làm gia vị dùng với cá sống thái lát.

Đợi sau khi ăn xong miếng cá, lúc chuẩn bị muốn ăn thịt nướng, nàng súc miệng bằng nước gạo, sau đó nhổ vào một cái bình gốm bên cạnh, đợi hết vị tanh, nàng mới dùng món chính.

Nếu như nói là trùng hợp, thì vị tiểu thư này lúc dùng bữa chính là: Uống canh không làm rớt, nhai không tạo ra tiếng, răng không lộ, lưng không uốn cong. Nhất cử nhất động đều mang tới cảm giác tự nhiên lưu loát, mà ngay cả bà chịu trách nhiệm giám sát để phân phó với giáo tập cũng không khỏi tự than thở một hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!