6
Với sự đồng ý của Thái tử, ta chọn vài món trang sức để nha hoàn mang đi cầm, và nhắn nàng mang về một câu.
"Lâm lão cẩu, ông là đồ vô liêm sỉ!"
Ta tức giận mắng, rồi dặn nha hoàn: "Nhớ học cho giống, càng dữ dằn càng tốt."
Sau khi nàng rời đi, Thái tử ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Ngươi có biết vì sao cha ngươi lại thiếu tiền không?"
"Lấy đi đánh bạc rồi." Ta nghiến răng nói.
"Đúng vậy, điều đáng nói là, ông ấy đặt cược rằng ngươi sẽ bị ta khắc c.h.ế. t trong bảy ngày." Ánh mắt của Thái tử lại trở thành kiểu "ngươi thật đáng thương."
Tên này rõ ràng muốn khiêu khích mối quan hệ giữa ta và cha ta.
"Đó không phải trọng điểm" ta nghiến răng đáp: "Cha ta thường than thở rằng ông túng thiếu, nhưng rõ ràng ông đã giấu ta rất nhiều tiền, nếu không sao có thể thua nhiều như vậy. Thật đáng giận!"
Thái tử lặng lẽ nói: "… Ngươi luôn nắm bắt được trọng điểm."
Thái tử tuy bề ngoài kiêu ngạo, nhưng thực chất là người tàn nhẫn, dù gì cũng chẳng ai có thể g.i.ế. c c.h.ế. t ba thê tử mà vẫn thản nhiên như vậy.
Nhưng hôm nay, tâm trạng của hắn rất tệ.
Vì Hoàng đế phái người đến, nói rằng có tổ chức một buổi ngắm hoa, mời chúng ta tham dự.
Thái tử quay sang nhìn ta, ta bất đắc dĩ nói: "Không có chuyện hồi môn đến hai lần đâu."
"Tất nhiên ta biết điều đó!" Hắn nghiến răng: "Ngươi không phải biết vẽ tranh sao? Vẽ mấy bức rồi gửi qua, coi như chúng ta đã đến."
Hắn ghét cha mình đến mức nào chứ.
Ta vốn không muốn vẽ, nhưng khi nghe nói Thất công chúa cũng có mặt trong buổi ngắm hoa, ta lập tức đi đến thư phòng.
Nhắc đến Thất công chúa, ta thật sự rất phiền. Nàng chẳng khác gì lũ trẻ con mà ta từng gặp, chỉ khoảng bảy tám tuổi, tính tình ngạo mạn. Mấy ngày trước đến phủ chơi, một mặt chê bai rằng ta không xứng với Thái tử ca ca của nàng, mặt khác lại giành đồ ăn với ta.
Thật đáng giận! Công kích cá nhân thì thôi đi nhưng việc giành đồ ăn thì không thể tha thứ!
Ta vẽ một bức tranh công mở đuôi.
Thái tử đứng bên cạnh, nhìn bức tranh một lúc rồi nhíu mày: "Tiểu Thạch Đầu, sao ngươi lại vẽ công mái?"
Hắn gọi ta là Tiểu Thạch Đầu vì mấy ngày trước ta nói rằng ta từng tự đặt cho mình cái tên là Lâm Nham, chữ "nham" trong từ "nham thạch" (đá), thế là hắn gọi vậy.
Ta chẳng có quyền gì mà cãi, đành để hắn gọi. Tất nhiên, cũng có qua có lại, hắn bảo tên thật của hắn là Tống Niệm Dật, và cái tên tự hắn đặt là Tống Vong Ngọc.
Ta nghi ngờ rằng hắn sao chép ta, cái tên này chắc chắn là hắn vừa mới nghĩ ra.
"À, vì ta thích vẽ công mái."
"Công mái không xòe đuôi…" Hắn nhìn ta như nhìn kẻ ngốc.
"Đúng thế, bình thường công mái không xòe đuôi, nhưng con công này khác. Đây là công trong hoàng gia. Một ngày nọ, nó thấy hoa trong hậu hoa viên nở rộ đẹp đẽ quá, không kìm được mà xòe đuôi, thế mới thấy công của hoàng gia quả thật đặc biệt." Ta thản nhiên bịa ra lý do.
Tên thái giám chờ nhận tranh nghe mà ngẩn người.
Tống Niệm Dật cười đến mức rung cả người, sau đó ghé tai ta nhỏ giọng: "Ngươi đang chê bai Thất muội của ta phải không?"
"Không có mà." Ta chớp mắt vô tội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!