Lâm Nhan bị hắn kích cho giật mình, trừng mắt nhìn hắn: "Hay lắm, ngài đúng là sủng ái mỹ nhân rồi phải không? Vậy hôm nay ta tới nhầm rồi, ta đi đây." Nói xong nàng định giãy ra khỏi hắn.
Tống Niệm Dật thấy vậy liền dùng sức giữ nàng trong lòng, cằm đặt lên vai nàng, nói khẽ: "Đã đến rồi thì đừng nghĩ tới chuyện đi nữa."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lâm Nhan chỉ dỗi một chút cho đỡ tức, dù sao nàng cũng biết rõ mấy mỹ nhân kia sớm đã bị đuổi đi từ lâu. Lâm Nhan ngừng giãy giụa, nhưng miệng vẫn không ngừng than thở: "Tống Niệm Dật à, ngài sao mà nhỏ nhen thế, ngay cả đệ đệ của mình cũng đày đi Giang Nam."
Sắc mặt Tống Niệm Dật lại tối sầm, hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Sao? Nàng không nỡ à?"
Lâm Nhan cười hì hì, đưa tay vỗ về hắn: "Ta không nỡ, nhưng còn không nỡ hơn khi thấy ai đó nổi cơn ghen."
Tống Niệm Dật quay đầu, vẫn cố chấp nói: "Trẫm bận việc triều chính hàng ngày, nào có thời gian rảnh rỗi. Không giống như một số người."
Tống Niệm Dật luôn thích tỏ ra cứng rắn ở những việc vụn vặt, thật đúng là trẻ con.
Lâm Nhan không thèm tranh cãi với hắn, nàng đưa tay giữ lấy mặt hắn, nhìn chằm chằm đến khi tai hắn đỏ bừng lên mới cau mày, lạnh lùng nói: "Ngài lại không ngủ đủ giấc."
"Quốc sự bề bộn." Tống Niệm Dật dụi dụi vào mũi nàng, rồi như nhớ ra gì đó, hắn khẽ nói thêm: "Nàng không ở bên, ta ngủ không yên."
Khi cần thiết vẫn phải mềm mỏng một chút.
Nhắc tới chuyện ngủ, Lâm Nhan có vẻ nhớ lại trải nghiệm không mấy vui vẻ, thân thể khẽ cứng lại. Tống Niệm Dật nhận ra, tay hắn từ từ trượt xuống eo nàng, không nhanh không chậm mà xoa nắn, khẽ nói: "Nếu nàng không muốn, thì sau này sẽ không làm nữa."
Lâm Nhan không nói gì, chỉ nhìn hắn đầy ngạc nhiên: "Vậy tay ngài đang làm gì đó?"
Tống Niệm Dật cười khẽ, không buông tay mà thậm chí còn nói một câu đầy ẩn ý: "Tiểu Thạch Đầu, ngàng béo rồi."
Lâm Nhan: "…?"
Cuộc trò chuyện kết thúc với một cú đá từ Lâm Nhan dành cho Tống Niệm Dật.
Cái gọi là mâu thuẫn trước đó, dường như bỗng chốc tan biến vô lý. Ít nhất Tống Niệm Dật đã không còn giận dỗi, thậm chí buổi tối hắn còn dời giá ngự đến Khôn Ninh cung.
Dù sao, biết đường xuống thang mới là kẻ khôn ngoan.
"Hoàng thượng tới đây thăm thần thiếp mập mạp này làm gì?" Lâm Nhan lại trêu ghẹo.
Tống Niệm Dật kéo nàng về phía giường, nhẹ nhàng nói: "Vì ai đó đã bảo ta không ngủ đủ giấc, nên ta đến tìm nàng đây. Nàng không ở bên, ta ngủ không ngon."
Lâm Nhan theo hắn đến bên giường, vẫn tỏ ra bất mãn: "Nhưng phải nói trước, chỉ là ngủ thôi đấy."
Tống Niệm Dật dừng lại, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Lâm Nhan, ta đã nói rồi, nàng không thích điều gì, ta sẽ không ép buộc nàng."
Lâm Nhan nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, môi khẽ mím lại, rồi nhỏ giọng: "Không phải là không thích... chỉ là đau thôi..."
Ánh mắt Tống Niệm Dật tối sầm vài phần, nhưng cuối cùng vẫn kéo nàng nằm xuống, ôm lấy nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Không sao, ngủ với ta một giấc đi."
Lần này thật sự chỉ là ngủ. Tống Niệm Dật đã lâu rồi mới ngủ ngon đến vậy. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đã quá giờ Ngọ, nàng không còn ở bên cạnh. Hắn dụi mắt ngồi dậy, nghe thái giám nói rằng buổi sáng hoàng hậu nương nương đã căn dặn huỷ bỏ buổi triều sớm, với lý do hoàng thượng hôm nay không khoẻ.
"Hoàng hậu còn nói, nếu hoàng thượng tỉnh dậy, có thể tới phòng vẽ tìm ngài ấy… Ơ, hoàng thượng đi chậm lại, người còn chưa dùng bữa sáng mà."
Tống Niệm Dật nào còn tâm trí nghĩ đến ăn uống, hắn có linh cảm điều gì đó sắp xảy ra, vội vã chạy tới phòng vẽ, đến nỗi làm Lâm Nhan giật mình.
"Sao ngài vội vã thế?" Lâm Nhan vội vàng che vài tờ giấy trên bàn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Tống Niệm Dật giả vờ như không thấy gì, đi tới ôm nàng từ phía sau, hôn lên vành tai nàng: "Không có gì. Đang vẽ tranh à?"
Lâm Nhan qua quýt đáp: "Chỉ vẽ linh tinh thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!