Chương 16: (Vô Đề)

"Bình thường hai người lúc nào cũng cãi nhau, nay hòa thuận được như vậy đúng là lần đầu tiên." Thái giám cười tươi nói: "Vì thế chưa kịp hạ triều, bệ hạ đã sai nô tài mang chút lễ vật tới, mong thái tử phi đừng chê." 

Thật lòng mà nói, ta quả có chút chê, toàn là châu báu vàng bạc, không ăn được, chỉ có thể bỏ vào kho tích bụi mà thôi. 

Nhưng mặt ngoài ta vẫn tỏ ra bình thản, sai mấy cung nhân dọn hết quà, rồi kéo thái giám lại thì thầm: "Công công, ta hỏi thăm chút chuyện, bình thường thái tử điện hạ với bệ hạ không hòa thuận phải không? Ví dụ như mấy vị tể tướng, thượng thư Bộ Hộ thì sao..." 

Thái giám lập tức hoảng hốt nhìn xung quanh, rồi hạ giọng: "Thái tử phi nói gì vậy? Tuy thái tử với các tiểu thư nhà họ có duyên không phận, nhưng chuyện công thì vẫn công tư phân minh, các vị đại nhân sao lại xen vào chuyện tư tình được?" 

"Nhưng chuyện khắc thê..." Con gái nhà họ mất mạng, chẳng lẽ không có vấn đề gì sao... 

Thái giám nhìn ta với ánh mắt kỳ quái: "Khắc thê gì chứ? Thái tử điện hạ chỉ là hủy hôn với mấy tiểu thư đó mà thôi." 

Ta: ??? 

"Thái tử phi, ngài còn việc gì không?" 

"Không còn, công công đi thong thả, ta không tiễn." 

Nói xong, ta vội chạy ra hậu viện, gặp ngay tiểu cung nữ hôm trước gắp thức ăn cho ta đang tưới hoa. Ta kích động nắm tay nàng, nghiêm mặt hỏi: "Tiểu Linh, ta hỏi ngươi một chuyện, nói thật không chắc được khoan hồng, nhưng chống đối chắc chắn bị nghiêm trị." 

Để ta nhớ xem, trước khi vào phủ thái tử, ta nghe nói chuyện thái tử khắc thê từ đâu nhỉ? 

À, từ cuốn thoại bản. 

Vậy cuốn thoại bản đó là ai viết? 

"Thái tử phi tha... tha mạng! Là nô tì viết..." Tiểu Linh ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt ta, run rẩy nói. 

Ta đi vòng quanh nàng, suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Không đúng, ngươi nói dối... Là Tống Niệm Dật viết có đúng không?" 

Tiểu Linh chớp mắt, rồi bật khóc: "Nô tì không biết... Xin thái tử phi tha mạng cho nô tì..." 

Hiểu rồi, quả nhiên là tên Tống Niệm Dật kia viết. Ta bảo mà, làm gì trong phủ thái tử lại có thứ văn chương chợ búa thế này. 

Ôi trời, tức c.h.ế. t đi được! Hóa ra tất cả những chuyện trước đây đều là hắn cố tình trêu đùa ta, trong khi ta lại nghiêm túc lo lắng cho tính mạng của mình. 

Nhẫn nhịn càng nghĩ càng tức, lùi bước càng cảm thấy thiệt thòi. 

Đến khi Tống Niệm Dật hạ triều, ta đã đói bụng vì tức giận. Thế nên trong bữa trưa, ta cố tình đối nghịch với hắn, hắn gắp món gì ta liền giành ăn món đó. 

Kết quả sau lần thứ mười ta giành miếng thịt của hắn, hắn nhìn ta kỳ lạ, rồi bưng nguyên cả đĩa thịt đặt trước mặt ta, miệng lẩm bẩm: "Trước giờ sao ta không biết ngươi thích món này đến vậy." 

Ngươi làm sao vậy? Ngươi sao lại đột nhiên dịu dàng thế??? 

Ta tức tối cắn một miếng thịt, nói: "Thần thiếp cũng không biết thái tử điện hạ hóa ra còn biết viết sách nữa." 

"Khụ khụ!" 

Hắn suýt sặc, vỗ n.g.ự. c bình ổn lại: "Ngươi biết chuyện đó từ đâu?" 

Tiểu Linh đứng bên cạnh lặng lẽ lùi vài bước. 

"Ta thông minh, tự phát hiện ra không được à?" 

"Trước đây ta không muốn thành thân, nên viết bừa cho vui, ai ngờ lại có người tưởng thật." Hắn chống cằm, cười tươi nhìn ta, ánh mắt đầy ý cười, khiến lòng ta thoáng d.a. o động. 

Khoan đã, Lâm Nhan, ngươi có thể giữ chút khí tiết được không? 

Ta vội quay đi, hắng giọng vài tiếng để lấy lại bình tĩnh: "Chỉ vì chuyện này thôi sao?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!