Hắn nhìn ta một thoáng, rồi quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào ta nữa.
"Lang cưỡi ngựa tre đến, vòng quanh giường ngắt mận xanh. Chung sống ở làng Càn, trẻ thơ chẳng chút nghi ngại."
"Ngọn mận xanh, quả đã chín rồi. Người đến hỏi cưới ta, cầu được duyên lành thôi."
"Đào nở rực rỡ, sắc hoa thắm tươi. Con gái đi lấy chồng, xứng đôi vừa lứa thay."
"Núi cao, trăng ló ra. Trăng nhỏ xíu, sáng ngời ngời. Ta có nỗi niềm nơi phương xa, một ngày chẳng gặp, lòng buồn da diết."
"..."
Tống Niệm Dật cứ thế ngâm thơ, từng câu từng câu, giọng ngày càng nhỏ dần cho đến câu cuối cùng.
"Nghe rằng người có hai lòng, nên ta đến đây quyết tuyệt."
Những bài thơ đó đều do Kim Ngọc Uyển viết gửi cho Tống Nguyên Lương, và Tống Niệm Dật đã thuộc làu chúng.
Ta nghĩ, trong chiếc hộp đó hẳn không chỉ có những bài thơ này, có lẽ còn có những thứ khác nữa, ví như chứng cứ phản nghịch của Kim gia, hoặc thư tuyệt mệnh mà Kim Ngọc Uyển để lại. Chính những điều đó đã khiến Tống Niệm Dật căm hận phụ hoàng của hắn, căm đến nỗi đổi cả tên của mình.
Ta không rõ năm xưa Kim gia có thực sự mưu phản hay không, cũng không rõ Kim Ngọc Uyển có thật sự mất hết lòng tin vào Tống Nguyên Lương hay không, và Tống Nguyên Lương có thực sự còn nhớ đến Kim Ngọc Uyển hay không.
Ta chỉ biết những điều ta thấy và nghe trong thế giới của mình.
Phụ thân ta từng kể, khi ông còn nhỏ, ông nội của ta đã bị bắt đi lính, một đi không trở lại. Sau đó gặp phải nạn đói, người ta đói đến mức gì cũng ăn, từ rễ cỏ, lá cây, vỏ cây, thậm chí đến cả đất. Cuối cùng, bà nội ta không chịu nổi khi nhìn thấy người ta đổi con mà ăn, bèn dẫn phụ thân ta rời quê hương, lưu lạc đến kinh thành, làm bất kỳ việc gì để sống, cực khổ nuôi dưỡng phụ thân ta khôn lớn.
Sau này, chiến sự chấm dứt, tân hoàng lên ngôi, phụ thân ta may mắn có được chức quan nhỏ.
Rồi sau đó, phụ thân ta gặp mẫu thân ta, một người phụ nữ đang lưu lạc, và cưới bà về làm vợ.
Phụ thân ta thường nói, hoàng đế hiện nay là một vị vua tốt, không gây chiến, không gây sa đọa, để cho bá tánh được yên ổn mà sống qua ngày.
Ta nghĩ, Tống Nguyên Lương đúng là một vị hoàng đế tốt, nhưng lại là một người cha tệ hại.
Khóe mắt Tống Niệm Dật đã đỏ ửng, môi hắn mím chặt thành một đường thẳng. Hắn vẫn không chịu nhìn ta.
Ta nhớ, trước đây hắn từng kể, năm hắn chín tuổi, ngôi hoàng hậu trống vắng bao năm cuối cùng đã có người ngồi vào, và hắn tự nhiên được đưa về dưỡng dưới gối của Mạnh Nhu.
Vậy trong suốt khoảng thời gian từ tám đến chín tuổi, hắn đã làm gì?
Ta nhìn nghiêng khuôn mặt của hắn, suy nghĩ một hồi, rồi dùng cả tay chân trèo lên ghế, ngang nhiên chui vào lòng hắn ngồi.
Chiếc ghế rộng lớn, ta ngồi trong lòng hắn cũng không chật chội gì.
Tống Niệm Dật giật mình, túm lấy cổ áo của ta định ném ta xuống.
Ta nhanh tay ôm lấy cổ hắn, nhất quyết không chịu buông.
"Lâm Nhan, gan ngươi lớn lắm rồi đấy, làm cái trò gì vậy…"
Ta dụi nhẹ vào cổ hắn, khẽ nói: "Tống Niệm Dật, khóc không phải là điều đáng xấu hổ."
"Hử? Ngươi nói cái gì?" Hắn đặt tay lên cổ ta, bỗng nhiên khựng lại.
Ta lại dụi thêm: "Ta nói, nếu ngài muốn khóc thì cứ khóc đi, ngày mai ta sẽ chẳng nhớ gì đâu."
"Hồ đồ!" Giọng hắn run rẩy.
"Không đâu, Lâm Nhan sẽ không nhớ gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!