Chương 10: (Vô Đề)

Sau khi Thất công chúa nhờ ta vẽ, có không ít người khác cũng đến nhờ vẽ, khiến ta đau đầu vô cùng. Đáng buồn nhất là lão hoàng đế cũng muốn ta vẽ chân dung của ông. 

"Ta không thể" ta vội buông bút, lắc đầu liên tục: "Ta vẽ không ra, cùng lắm vẽ được một con rắn lột da thôi." 

Tống Niệm Dật ngồi bên cạnh đang đọc sách, thuận miệng phụ họa: "Thế thì vẽ rắn lột da cũng được, thực ra cũng rất hợp với ông ấy." 

Thái giám đứng chờ nhận tranh: "Hôm nay cũng là một ngày không nghe thấy gì." 

Cuối cùng, ta cũng không dám vẽ rắn lột da, cố gắng sửa thành một con rồng. 

"Ra dáng lắm." Tống Niệm Dật lại chế giễu. 

"Ta và ông ấy đâu có mối thù sâu nặng gì đâu." Ta trợn mắt, đưa bức tranh cho thái giám: "Ngươi hãy thưa với hoàng thượng rằng, thái tử phi tài mọn, mỗi lần gặp hoàng thượng đều không thấy rõ chân dung ngài, chỉ thấy một con chân long đang tung hoành trước mắt, vì thế đành vẽ bức này." 

Thái giám mang vẻ mặt "ta sẽ cố gắng" rời đi. 

Sau khi tranh được mang đi, ta không kiềm được sự tò mò, hỏi Tống Niệm Dật: "Ngươi và hoàng đế rốt cuộc có chuyện gì?" 

Tống Niệm Dật ngước mắt nhìn ta một cái: "Muốn biết sao?" 

Ta gật đầu. 

"Rất muốn biết?" 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta gật đầu mạnh hơn. 

Hắn cười, vẫy tay bảo ta lại gần, rồi thì thầm vào tai: "Ta không nói cho ngươi biết đâu." 

... Ta biết cách vẽ Tống Niệm Dật rồi, vẽ một con ch. ó là đủ. 

Mấy ngày sau, trong cung có người đến, nói hoàng thượng rất thích bức tranh của ta, mời ta vào cung uống trà. 

"Ta không rảnh." Tống Niệm Dật liền đáp. 

Tiểu thái giám truyền lời lau mồ hôi trán: "Thái tử điện hạ, bệ hạ chỉ mời thái tử phi thôi ạ..." 

Ta liền đáp ngay: "Bản cung rảnh, rất rảnh, bản cung có thể đi ngay bây giờ." 

Nói xong, ta dẫn theo vài cung nhân hớn hở lên xe ngựa vào cung, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy sát khí của Tống Niệm Dật. 

Vì mỹ thực, ta không sợ gì cả. 

Ngự thiện phòng, ta đến đây! 

Nhưng thật ngốc nghếch, thật sự, ta không ngờ hoàng đế mời ta uống trà, thì chỉ là uống trà thật. 

Lúc này, ta bỗng thấu hiểu Tống Niệm Dật, với một người cha ki bo như vậy, ta cũng ghét.

Khi ta đã uống đến năm sáu tách trà, Hoàng thượng cuối cùng cũng ngừng những lời khen tâng bốc về bức tranh của ta. Ngài khẽ hắng giọng rồi hỏi: "Thái tử phi? Thái tử phi?" 

Ta giật mình tỉnh lại, theo phản xạ đứng bật dậy: "Có thần thiếp!" 

Cảm giác có chút ngượng ngùng lan tỏa. 

Ta thấy tiểu thái giám bên cạnh lấy tay che miệng cười, đừng tưởng ta không nhìn thấy. 

Hoàng thượng kìm nén nụ cười, nói: "Có muốn ban thưởng gì không? Trẫm nhớ, cha của con chức quan không lớn." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!