Sáng sớm ngày hôm sau , Tây Đằng Lâm liền mang theo Lãnh Tịch Chiếu trở về khách điếm, Trương Cẩm Vinh đến phòng hai người từng ở nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên giường của Tây Đằng Lâm chăn đệm được xắp xếp chỉnh tề, căn bản là chưa từng đụng qua, sau khi đi tìm hạ nhân nghe ngóng, trong lòng càng thêm xác định hai người bọn họ có quan hệ, huynh đệ ư, nào có huyện đệ nào có diện mạo khác nhau nhiều như vậy .
Lãnh Úy đang ở tửu lâu ăn sáng, thì thấy Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu đi đến.
"Phụ thân." Lãnh Tịch Chiếu ngồi vào bên cạnh Lãnh Úy há miệng :"Bụng con đói ."
Lãnh Úy bị chọc cười, hướng miệng y đút vào một khối gạo nếp cao:"Chạy tới cửa nhà người ta xem bệnh, sao ngay cả cơm cũng không được ăn ?"
"Có mà cha, buổi tối bọn con được người ta mời ăn." Lãnh Tịch Chiếu nhai thức ăn liên tục, nghĩ rằng buổi tối nhất định đi tìm hiểu cổ mùi hương kia rốt cuộc là cái gì, tìm không ra chân tướng thật sự là bực bội muốn chết.
Lãnh Úy nghe vậy nhìn Tây Đằng Lâm , Tây Đằng Lâm nhún vai, ý nói không có biện pháp, ta còn chưa kịp khuyên y, y đã đáp ứng người ta buổi tối đi ăn cơm .
Lãnh Úy bất đắc dĩ, nghĩ rằng thôi quên đi, dù sao Gia Cát cũng đã dùng bồ câu đưa tin cho dược tiên rồi , huống hồ trong dược vương cốc kia cơ quan đặc biệt phiền phức, Sở Vô Thiên cũng không thể dễ dàng hành động lúc này , nếu bảo bối nhà mình đã đáp ứng đi ăn cơm , vậy ngày kia lại tiếp tục lên đường là được.
Buổi tối, Trương lão gia tự mình đến khách điếm thỉnh đám người Lãnh Tịch Chiếu, thứ nhất là thật cảm tạ y đã trị bệnh cho nữ nhi nhà mình, thứ hai cũng là nhìn ra hai người họ thân phận tuyệt đối không bình thường, muốn mượn cơ hội này kết giao một chút.
"Đi đi, sớm trở về." Lãnh Úy thay Lãnh Tịch Chiếu vuốt quần áo, trong lòng buồn bực, thời tiết nóng như vậy con mình sao lại đem cổ áo kéo cao như vậy để làm chi.
"Không biết vị này là……?" Trương lão gia nhìn Lãnh Úy.
"Là cha ta." Lãnh Tịch Chiếu giới thiệu.
"Nguyên lai là Lạc huynh, không bằng ta thỉnh huynh đi hàn xá ăn một bữa cơm, như thế nào?" Trương lão gia thực nhiệt tình.
Lãnh Úy thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc , Lạc huynh?? Nhưng nhìn thấy Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu đang cố nén cười, hiểu được , vì thế hận nghiến răng — nhóc con, chưa gì đã đi theo người ta sửa họ , tự mình sửa không nói, còn đem lão cha theo!
"Lạc huynh?" Trương lão gia lại thử thăm dò, kêu một câu:"Không biết Lạc huynh có thể không ?"
"Ta không đi, ta còn có việc." Lãnh Úy trong lòng căm giận, Lạc Lạc Lạc cái đầu ngươi !
Trương lão gia kinh ngạc, ngượng ngùng cười:"Vậy chúng ta đây đi trước ."
Thời điểm ăn cơm, Tây Đằng Lâm ngồi ở bên người Lãnh Tịch Chiếu vừa gắp cá chọn vừa lột tôm hùm, Lãnh Tịch Chiếu cầm muỗng ăn đến bất diệc nhạc hồ:"Trương gia đầu bếp nhà các người thật không tệ."
"Tiểu công tử thích là tốt rồi." Trương lão gia ở trong lòng cảm khái, sao mình lại không gặp được đứa con ngoan như vậy.
"Tiểu Tịch nếu thích, không bằng ở lại trong phủ chúng ta nhiều hơn." Trương Cẩm Vinh nhân cơ hội mở miệng.
Tây Đằng Lâm nghe vậy nhướng mày.
"Không cho ngươi kêu ta là Tiểu Tịch!" Lãnh Tịch Chiếu nhìn Trương Cẩm Vinh:"Tiểu Tịch chỉ có Lâm Lâm mới có thể kêu! Ngươi kêu ta bằng tên!" (bé đanh đá quá bé ơi )
Trương Cẩm Vinh khóe miệng giựt giựt, cảm thấy mặt mũi mình đều mất hết không còn gì :"Tại hạ chỉ là cảm thấy xưng danh gọi họ thì thực xa lạ."
"Ta và ngươi thực quen thuộc sao?." Lãnh Tịch Chiếu mạc danh kỳ diệu:"Tóm lại trừ bỏ Lâm Lâm, ai cũng không thể kêu ta là Tiểu Tịch!"
Trương Cẩm Vinh còn muốn nói, lại bị Trương lão gia hung hăng trừng mắt nhìn.
"Tốt lắm, ngoan ngoãn ăn cơm." Tây Đằng Lâm xoa đầu Lãnh Tịch Chiếu, lại hướng Trương Cẩm Vinh nói:"Trương thiếu gia, đệ đệ của ta từ nhỏ đã được nuông chiều , trong lòng nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, ngươi đừng để ý."
Trương Cẩm Vinh trên mặt mỉm cười, nhưng tay lại thiếu chút nữa đem chiếc đũa bẻ gãy.
Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu ăn cơm, tức giận — còn dám gọi bậy, ta sẽ hạ độc dược cho ngươi câm luôn!
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trên bàn có chút xấu hổ, Trương lão gia vài lần muốn làm dịu đi không khí nhưng đều thất bại, bởi vì Lãnh Tịch Chiếu luôn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi bị người khác kêu tên mình thân thiết.
Cơm ăn đến một nửa, chỉ thấy bức rèm che nhà ăn bị người vén, một nha hoàn đang dìu tiểu thư chậm rãi đi đến.
"Yến nhi, thân thể con còn chưa tốt, sao lại đi lung tung vậy?." Trương lão gia vội vàng kêu hạ nhân lấy thêm băng ghế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!