Chương 9: (Vô Đề)

Chìm trong cảm xúc khó tin, Úc Bạch mất một lúc lâu cũng không thể phản ứng. 

"Tiểu Úc? Cháu làm sao vậy?" 

Bác sĩ tâm lý đối diện chăm chú nhìn biểu cảm khác lạ của cậu, nụ cười ban đầu dần tắt hoá thành nỗi sầu lo chân thành. 

Bà nhớ lại câu chuyện mà Úc Bạch vừa kể xong, rồi không biểu cảm hỏi: " m thanh gõ vào đường ống nước mà cháu vừa nhắc tới... cháu còn nhớ nó kéo dài bao lâu không? Có thể kể lại chi tiết hơn được không?" 

Những lời này chưa từng xuất hiện, rất xa lạ. 

Nghe đến đây, Úc Bạch đột nhiên bừng tỉnh. 

Ngày này một tuần trước, cậu không muốn bác sĩ Trần sắp về hưu phải bận lòng nữa, nên đã mặc nhiên coi câu chuyện hoang đường và linh dị ấy chỉ là một điều cậu thuận miệng bịa đặt. 

Tiếp theo, cậu sẽ nói lời chia tay đầy tình cảm với bác sĩ Trần, tặng quà mừng về hưu rồi lên chuyến xe buýt về nhà. Vì không chịu nổi cảnh đôi tình nhân lạ cãi nhau rất là cẩu huyết, cậu xuống xe giữa chừng đi bộ về khu chung cư, sau đó bước vào thang máy vừa dừng ở tầng một… 

Và sau đó gặp người hàng xóm không phải con người đó lần đầu tiên. 

Cảm giác lạnh lẽo của làn da vẫn còn như đọng lại trên đầu ngón tay. 

Khi cậu túm lấy cổ áo của người hàng xóm kia, đã nói gì nhỉ? 

Hoặc là khôi phục mọi thứ xung quanh như cũ. 

Hoặc là, cút khỏi đây..... Khoan đã, khôi phục như cũ? 

Úc Bạch theo bản năng hỏi: "Vừa rồi cháu vẫn luôn ở đây sao?" 

Đồng thời, cậu với tay kiểm tra chiếc ba lô bên cạnh. 

"Hửm?" Bác sĩ Trần cuối cùng cũng đợi được cậu mở miệng ngơ ngẩn, nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng càng sâu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: " Cháu vẫn luôn ở đây mà, chúng ta đang trò chuyện đấy thôi." 

Hộp quà vẫn ngoan ngoãn nằm trong ba lô, chưa được lấy ra, trên đó vẫn còn cái nơ mà cậu tự tay buộc. 

Đến giờ khắc này, Úc Bạch cuối cùng đã chắc chắn về tất cả những gì đang xảy ra trước mắt. 

Cậu thật sự trở về quá khứ. 

Một loại khôi phục hoàn toàn dị thường nào đó. 

…… 

Mặc dù sửa sai kịp thời là tốt, nhưng hành động này có phải là quá nhanh không? 

Chẳng lẽ không thể báo trước cho cậu biết một tiếng rồi mới quay ngược thời gian sao?! 

Cậu hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào! 

Úc Bạch tâm tình phức tạp thở phào nhẹ nhõm, không kịp bận tâm đến sự khác lạ mơ hồ trong lòng

- Trong cái nhìn cuối cùng, mặt hồ xanh xám bất chợt nổi lên những gợn sóng, cũng không giống như đã sẵn sàng. 

Nhưng cậu tạm thời không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn, bởi vì lúc này bác sĩ Trần trước mặt đã lộ ra biểu cảm mà cậu rất quen thuộc. 

Sau khi ba cậu bất ngờ qua đời, bác sĩ Trần được cử đến để hỗ trợ tâm lý, đã dùng ánh mắt này để nhìn Úc Bạch khi cậu còn là một học sinh tiểu học. 

Ánh mắt đầy tình yêu thương và lo lắng thận trọng, luôn sẵn sàng đón nhận sự sụp đổ tinh thần có thể xảy ra bất cứ lúc nào của cậu. 

"... "Úc Bạch nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, cố gắng sửa chữa," Xin lỗi bác sĩ Trần, vừa rồi cháu thất thần." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!