Chương 8: (Vô Đề)

Úc Bạch cứ thế nhìn chằm chằm vào chậu hoa hướng dương rực rỡ phía đối diện, im lặng suốt một phút.

Hai chậu hoa này trông rất giống nhau, đặc biệt là cái chậu, nhưng cây bên trong thì không hoàn toàn giống, chắc chắn không phải do một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó sao chép ra.

Trong chậu của cậu có tám bông hoa, còn chậu đối diện có chín bông.

Màu sắc đóa hoa đối diện hình như còn tươi đẹp hơn một chút.

……

Không phải chứ, rốt cuộc tên này học cậu để hoa trong bếp làm gì vậy?!

Nghe cậu im lặng quá lâu, còn có tiếng nghiến răng hít sâu mơ hồ, Nghiêm Cảnh trong điện thoại không thể kiềm chế nổi tò mò, dè dặt hỏi: " Anh ta cũng nuôi một chậu hoa hướng dương à?"

"Ừ."

"Hoa nhà anh ta lớn hơn hẳn à?"

"Không có, kích thước bình thường."

"Vậy hoa nhà anh ta biết nói tiếng người không?"

Úc Bạch quay người rời khỏi bếp, bước nhanh đến bàn ăn, khó hiểu nói: "Cậu đang nói nhảm gì vậy?"

"Không biết nói à? Vậy chỉ là một chậu hoa bình thường thôi nhỉ?" Nghiêm Cảnh cũng khó hiểu, "Thế cậu kích động làm gì? Đâu phải chỉ con người mới có thể trồng hoa."

"...... Tôi kích động chỗ nào."

Úc Bạch nhanh chóng tìm được thứ mình cần trên bàn ăn rồi đặt điện thoại sang một bên.

"Cậu kích động ở mọi chỗ! Không chỉ chửi thề mà còn im lặng lâu như vậy, chứng tỏ cậu rất để ý chuyện này."

Nghiêm Cảnh chậc chậc lấy làm ngạc nhiên nói: "Trước đây nghe thấy tiếng khóc từ bức tường, cậu còn không hề thay đổi biểu cảm!"

Úc Bạch tiếp tục công việc của mình, cố gắng lừa gạt: "Tôi chỉ thất thần chút thôi."

"Ơ, sao giọng cậu lại nghe xa thế?" Nghiêm Cảnh hiếm khi bắt được điểm quan trọng, "Cậu đang làm gì vậy? Sao có tiếng gió thổi?"

"Không có gì."

Nghiêm Cảnh đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Không phải cậu đang tìm cách trả thù đấy chứ?"

Biểu tình Úc Bạch cứng đờ: "Tôi không có!"

"Wow, cậu thực sự rất để ý nha. Để tôi đoán, cậu không định thổi bay hết mấy bông hoa hướng dương bên đó chứ?"

"Làm sao mà có thể, cậu thật trẻ con. Mà này, mẹ cậu bảo tôi qua ăn cơm hôm nay phải không? Tối nay tôi rảnh."

"Đúng rồi, đúng rồi, mau qua đây, đến ngay bây giờ cũng được." Nghiêm Cảnh không hề quan tâm đến việc cậu cố chuyển đề tài, vui vẻ nói, "Nhân tiện kể cho tôi nghe cậu định trả thù chậu hoa hướng dương đó như thế nào."

"……"

Còn lâu cậu mới trả thù.

Đồ trong tay cuối cùng cũng đại công cáo thành, Úc Bạch mang nó vào bếp, dán lên mặt bàn bên cạnh chậu hoa của mình, nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau đó cậu tắt đèn, ra ngoài, đi đến nhà Nghiêm Cảnh ăn cơm.

Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, ánh nắng vàng ấm áp lúc hoàng hôn bao phủ lấy chậu hoa hướng dương trong bếp.

…. và cả ngón tay giữa bằng nilon bơm hơi đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió bên cạnh nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!