Chương 7: (Vô Đề)

Gió lay động bóng cây, sau khi tạm dừng ngắn ngủi, hàng xóm tiếp tục đi về nhà.

Dưới ánh đèn đường u ám, Úc Bạch lộ vẻ ngoài ý muốn, Lệ Nam Kiêu như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng rời đi kia.

Nghiêm Cảnh thì cẩn thận từng li từng tí từ phía sau chú cảnh sát di chuyển ra thăm dò nhìn xung quanh.

"Trông thì cũng ra dáng người đấy chứ," cậu lẩm bẩm không quá cam lòng, "Nhưng cái vóc dáng này thì nhìn là biết không tập tành bằng cháu. Một cú đấm của cháu chắc hạ được mười người như hắn."

Úc Bạch trợn trắng mắt, mặc kệ cậu ta.

Đội trưởng đội điều tra hình sự cười cười: "Tuy cậu ta nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng không phải loại kỳ quái đó."

Lời nói tuy chỉ là câu khách sáo bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự chân thành.

Lệ Nam Kiêu nói:" Cậu ta cười chắc vì nghe chú nói cháu thích quà tặng."

Sau khi tận mắt chứng kiến người hàng xóm nguy hiểm mà Úc Bạch đã tưởng tượng, cuối cùng chú cũng thấy yên tâm.

Theo trực giác của cảnh sát, người hàng xóm này không hề có tính uy h**p.

Đặt trong một đám người bị tình nghi, là loại đầu tiên bị loại trừ.

Những ảo tưởng kỳ dị hoang đường kia, quả nhiên là bóng ma tâm lý sau sự cố thang máy dẫn đến.

Trước khi đi, Lệ Nam Kiêu đưa tay vỗ vỗ bả vai Úc Bạch, cười nói: "Kết giao nhiều bạn bè cũng là chuyện tốt, họ hàng xa không bằng láng giềng gần."

Úc Bạch mơ hồ đáp lời chú: "Cháu biết rồi, chú Lệ."

Vì tiện đường, Lệ Nam Kiêu chở Nghiêm Cảnh về nhà, cậu đưa cả hai ra tận ngoài khu dân cư rồi đứng đó cho đến khi nhìn thấy xe họ đi xa.

Con đường phố vào ban đêm vắng vẻ, hầu hết các cửa tiệm đều đã đóng, không khí phảng phất một sự cô đơn mà ban ngày không có.

Úc Bạch đứng ngẩn ngơ trước cổng khu dân cư một lúc, trong lòng có chút phức tạp.

Phản ứng của người hàng xóm không phải con người vừa rồi, khiến cậu bất chợt nghĩ đến cảnh một chú chó đã chờ đợi chủ mình rất lâu ở nhà, cuối cùng đã được gặp lại chủ trở về........ Tại sao phải dùng ánh mắt đột nhiên sáng lên này nhìn cậu?

Úc Bạch hơi hoang mang gãi đầu, rồi nhanh chóng thu lại suy nghĩ, không nghĩ thêm nữa.

Cậu vừa định quay người trở lại khu dân cư thì thấy ở trước cửa hàng duy nhất còn sáng đèn, có bốn người đàn ông đầu đinh mặc áo sơ mi hoa đang giả vờ chơi bài.

Khi ánh mắt chạm nhau, họ liền ngừng lại, thẳng lưng, đồng loạt vẫy tay với cậu.

"Chào buổi tối, Úc thiếu gia!"

Úc Bạch theo phản xạ nhìn quanh một vòng. May mắn là không có người qua đường.

Đây là những vệ sĩ trung thành thực hiện chức trách bảo vệ cậu trong nhiều năm qua, áp sơ mi hoa cầm đầu là một gã có vết sẹo trên mặt, tên là A Cường.

Nhìn A Cường vẻ mặt dữ tợn, Úc Bạch theo thói quen phản kháng một cách vô ích: "Đừng gọi tôi như vậy."

"Được, Úc thiếu!"

Có gì khác nhau đâu?!

Úc Bạch quyết định trả thù, cắn răng nói: "Tiểu Cường."

A Cường rất vui vẻ: "Ai! Sao vậy Úc thiếu!"

……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!