Trăng sáng treo cao, trong phòng cờ thanh nhã và tĩnh lặng, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Dưới cùng ánh trăng đó, ở một góc khác trong khu vườn rộng lớn, nơi bóng người lấp ló, mọi chuyện cũng chẳng khá hơn là bao.
Chiếc điện thoại trong tay Úc Bạch không ngừng đổ chuông. Cậu rời khỏi phòng cờ, bước nhanh qua những căn phòng và cảnh sắc xa lạ hai bên, như đang tìm kiếm điều gì.
Vừa tìm, cậu vừa thì thầm hỏi Nghiêm Cảnh vừa mới cùng cậu dạo qua khu vườn này: "Tôi phải nhận điện thoại của anh Thiên, cậu biết chỗ nào có thể…"
Câu hỏi của Úc Bạch vội vàng, lại lúng túng, vì một lúc cũng chẳng biết diễn đạt thế nào cho rõ.
Nhưng Nghiêm Cảnh vừa trốn khỏi phòng cờ cùng cậu nghe giọng điệu của cậu, liếc màn hình đang hiển thị cuộc gọi video chưa kết nối của anh Thiên, lập tức hiểu ra.
Ngay tức khắc, Nghiêm Cảnh kéo tay Úc Bạch dẫn cậu đi về hướng khác: "Đi bên kia! Tôi vừa thấy một phòng có cái TV to đùng với máy chơi game, bác quản gia nói có thể dùng thoải mái!"
Thật ra Nghiêm Cảnh đã sớm tính toán kế hoạch tối nay, nên khi đi dạo trong vườn, cậu ta chú ý quan sát mọi ngóc ngách. Nếu không phải bị Viên Ngọc Hành kéo đi làm "bình phong" để xem trận cờ nhàm chán kia, giờ này cậu ta đã cùng Hà Tây ung dung ăn bánh, xem TV, chơi game rồi!
Úc Bạch nghe vậy cũng nhẹ cả người, vội vàng chạy theo: "Cậu mau mở đi!"
Nghiêm Cảnh còn chạy nhanh hơn cậu, chẳng cần nhắc cũng đã xông vào căn phòng sớm "để mắt tới", bật đèn, mở TV, cầm điều khiển – một chuỗi động tác thành thục không chê vào đâu được.
Cảnh tượng này không khỏi khiến Úc Bạch nhớ lại những ngày hè thơ ấu, khi hai người nghe tiếng ba mẹ của Nghiêm Cảnh tan tầm về nhà thì vội vàng tắt TV, phủ khăn lên, lao về bàn học cầm bút – tất cả đều nhanh nhẹn, nhuần nhuyễn như một màn vô cùng thuần thục.
Cuộc gọi video cố chấp vang lên lần thứ ba, cuối cùng cũng được kết nối. Trên màn hình điện thoại xuất hiện một người đàn ông trung niên với khí chất hung hãn, biểu cảm lo lắng. Đón chào hắn là một khung cảnh ấm áp, yên bình.
"Sao giờ mới nghe máy? Anh gọi cả mấy lần rồi!"
Khuôn mặt thô ráp của Tôn Thiên Thiên lộ rõ vẻ lo lắng:
"Tiểu Bạch, có chuyện gì xảy ra à? Anh vừa hạ cánh, giờ sẽ đến ngay!"
Nhưng khi nhìn rõ cảnh trong video, lời nói căng thẳng của hắn bỗng dưng ngưng bặt, rồi đổi giọng:
"—Ơ? Tiểu Nghiêm cũng ở đó sao?"
Trên màn hình, ánh đèn vàng dịu dàng bao phủ thanh niên tóc nâu, người đang thoải mái tựa vào chiếc sofa trông rất dễ chịu, biểu cảm lười biếng. Tiếng TV rộn ràng vang lên mơ hồ từ phía sau.
Ở góc dưới cùng bên phải màn hình, một cái đầu xù bất thình lình chồm tới. Đôi mắt mở to, nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình vẫy tay chào:
"Wow, anh Thiên đây mà!"
"…"
Mặt Úc Bạch bên cạnh khẽ co rúm lại, cố kìm lại cảm giác nổi da gà toàn thân. Không phải cậu xoi mói, nhưng trò diễn này thật sự quá lố. Nếu trong đoàn làm phim, chắc chắn sẽ bị đạo diễn ném chén trà vào mặt vì sụp đổ luôn đó!
May thay, tâm trạng của anh Thiên lúc này đang dâng trào cảm xúc, không phát hiện điều gì bất thường. Ngược lại, trong giọng điệu khoa trương của Nghiêm Cảnh, hắn thở phào nhẹ nhõm:
"Có Tiểu Nghiêm ở đó thì anh yên tâm hơn chút. Đám ngốc nhà A Cường thật là…"
Tôn Thiên Thiên thở dài, nở nụ cười hiền hòa: "Hai đứa đang xem TV ở nhà hả?"
Hắn nhìn kỹ bối cảnh phía sau video rồi ngạc nhiên hỏi: "Ơ, đây không phải nhà Tiểu Bạch, cũng không phải nhà Tiểu Nghiêm, đúng không?"
"Bọn em đang chơi ở nhà bạn." Úc Bạch lên tiếng đúng lúc, mặt không đổi sắc mà bịa chuyện: "Điện thoại em để chế độ im lặng, vừa xem TV nên không chú ý thấy anh gọi. Xin lỗi nhé, anh Thiên."
Tôn Thiên Thiên vừa đi vừa nói: "Ôi dào, có gì mà phải xin lỗi!"
Phía bên kia màn hình là sân bay, bóng dáng những đàn em vội vã thấp thoáng xung quanh.
Úc Bạch hỏi: "Không phải anh đang ở tỉnh khác sao? Sao tối nay lại về rồi?"
"Anh nghe nói em bị đưa đến đồn cảnh sát. Lúc này A Cường và bọn họ không thể theo em, còn đang bị nhốt trong đó chưa ra được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!