Ban đêm mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Bên ngoài cánh cửa cách âm không tốt, vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một lát sau, gió khẽ lướt qua những tờ giấy mỏng, như thể chúng đang được lật trong tay.
Một khoảng dừng dài hơi.
Lại là vài tiếng bước chân.
Ngay sau đó, tiếng kêu răng rắc của bánh răng bên trong ổ khóa vang lên đột ngột, tạo ra những tiếng vang như gợn sóng trong hành lang trống trải.
- Cửa đóng rồi.
"Hả? Cái gì?" Nghiêm Cảnh đang áp sát tai vào cửa, dáng người cong vẹo vểnh mông lên bỗng bối rối, "Anh ta đóng cửa rồi à? Thế là xong sao?"
Úc Bạch bên cạnh cũng thả tay khỏi cuốn tạp chí đã cuộn tròn thành ống, bỏ ống nghe đơn giản này xa tai, cũng có chút khó hiểu,
Cậu đợi thêm một lúc nữa, bên ngoài thực sự không còn động tĩnh, nhìn qua lỗ nhỏ của cửa cũng không thấy bóng dáng ai, dường như người hàng xóm phòng 1204 không có ý định ghé thăm.
"Anh ta coi như không thấy gì sao?" Úc Bạch suy tư, "Cũng là phản ứng của người bình thường thôi."
Nếu là cậu gặp chuyện kỳ lạ này cũng sẽ giả vờ như không thấy gì, không lấy cũng không hỏi.
"Được rồi." Nghiêm Cảnh vỗ mông đứng dậy, khá hưng phấn vươn tay ấn tay nắm cửa, "Vậy để tôi lấy lại quả dưa hấu, tôi còn chưa ăn đủ mà."
"Cậu còn ăn à? Không sợ tối dậy đi vệ sinh bị mẹ cậu mắng sao?"
Úc Bạch buột miệng chế giễu nhưng không cản lại.
Cậu dụi dụi mắt ngáp một cái, chuẩn bị đi rửa mặt đánh răng, lên giường nghỉ ngơi.
Vốn tối hôm qua đã một đêm không ngủ, vừa rồi lại ăn không ít dưa hấu, càng thêm buồn ngủ.
" y dà, sợ cái quần, mai không phải đi làm, hôm nay tôi sẽ ngủ tạm trên sofa nhà cậu, lỡ như có ma thì sao, có tôi bên cạnh cậu sẽ thấy an toàn hơn, thế nào, tôi đúng là huynh đệ tốt mà…"
Kèm theo tiếng mở cửa, lời lải nhải của Nghiêm Cảnh cũng đột nhiên im bặt, câu nói dở dang hoá thành một tiếng thật dài.
"Ah"
Úc Bạch kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Cửa nhà mở được một nửa, Nghiêm Cảnh đang nghiêng người nhìn ra ngoài, cả người như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối.
"Có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Úc Bạch chợt dấy lên một cảm giác bất an quen thuộc.
Cậu bước nhanh tới cùng nhìn ra ngoài cửa.
Hành lang vẫn yên ắng, không có bóng người, không có thứ gì lạ, chẳng có gì cả..... Chẳng, có, gì, cả.
Trên mặt đất cạnh cửa phòng 1204 trống trơn.
Nửa quả dưa hấu khổng lồ to bằng nửa quả bóng yoga, đã biến mất.
Úc Bạch không thể tưởng tượng nổi nhắm mắt lại, lại mở ra, vẫn như cũ.
Tờ giấy A4 nổi bật ở cửa bên cạnh cũng biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!