Chương 48: (Vô Đề)

Đêm tối tĩnh mịch, ánh trăng chiếu qua hành lang chạm khắc tinh xảo. Một nhóm người bước đi, lắng nghe giọng nói đầy nhiệt tình của Trương Vân Giang.

"Phía này là khu phòng cho khách, phòng nào cũng có thể ở, mọi người tự chọn, muốn ở đâu thì cứ việc. Nếu muốn ăn gì hoặc cần thứ gì, cứ tìm A Bá. À, đúng rồi, phòng cờ ở bên này."

Ông lão lúc này chỉ nghĩ đến việc đấu cờ với Tạ Vô Phưởng, nên giới thiệu sơ qua vài câu rồi vô thức dẫn mọi người rẽ vào phòng cờ, ánh mắt đầy mong chờ nhìn chàng trai trẻ tóc đen mắt xanh.

Người mà ông nhắc đến

- A Bá

- là một ông cụ còn lớn tuổi hơn cả ông, có lẽ là quản gia hay gì đó. Lúc nãy có hơi ngạc nhiên khi chào đón nhóm người này, nhưng giờ lại cười mỉm nhìn những vị khách lạ trước mặt.

"Tối nay vui thật đấy, Vân Giang, lại gặp được cao thủ cờ nữa à?"

Ông cụ tóc bạc phơ mỉm cười, rõ ràng rất hiểu tính ông: "Ông mau vào phòng cờ đi, để tôi tiếp đãi mấy cậu bé này."

Bỗng nhiên bị gọi là "mấy cậu bé", Úc Bạch có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép chủ động chào hỏi: "Chào A Bá ạ."

Nhìn ông cụ khoảng bảy tám mươi tuổi, quả thực bọn họ chẳng khác gì mấy đứa trẻ trước mặt ông.

Tất nhiên, ngoại trừ Tạ Vô Phưởng không bị ràng buộc bởi hệ thống thời gian của Trái Đất.

"Chào, chào mấy cháu!" A Bá thấy tinh thần Trương Vân Giang phấn chấn, cũng cười rất vui vẻ, niềm nở nói: "Ngồi xuống uống chén trà nóng trước nhé? Hay muốn đi tham quan xung quanh trước? Tùy các cháu thôi."

Hà Tây đi bên cạnh các "anh lớn" đã thán phục vô cùng, trong tiếng nói hòa nhã của ông lão, không nhịn được thì thầm: "Chỗ này đẹp quá, giống với mấy khu... khuôn viên tham quan hồi đi dã ngoại mùa xuân vậy."

Nghiêm Cảnh cũng ngây người cả buổi mới tìm lại được giọng nói của mình, thì thầm: "Má ơi, ở đây đến cả nói lớn cũng không dám, cứ có cảm giác phải mua vé mới được vào."

Hà Tây khẽ nói nhỏ hơn nữa, đồng tình: "Em cũng thấy thế, y hệt luôn."

Úc Bạch đứng bên cạnh nhịn cười, đề nghị: "Vậy hai người muốn theo A Bá đi dạo không?"

Có lẽ trải qua quá nhiều chuyện kỳ lạ, sau chút ngạc nhiên ban đầu, Úc Bạch nhanh chóng chấp nhận vẻ đẹp trang nhã nhưng đầy xa hoa của cảnh quan đình viện trước mắt.

So với tham quan, lúc này cậumuốn xem Tạ Vô Phưởng và Trương Vân Giang chơi cờ hơn.

… Mặc dù ngày mai, chính cậu sẽ phải học cờ vây.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu đau đầu trước. Nhưng, chuyện ngày mai thì để mai tính, con người vốn giỏi trốn tránh mà.

A Bá vui vẻ đồng ý lời Úc Bạch: "Được thôi, các cháu muốn đi bao lâu cũng được, mệt thì cứ nói nhé!"

Dù tuổi đã cao, nhưng ông lão vẫn rất khỏe mạnh, bước chân vững chãi, nghe vậy liền chuẩn bị dẫn khách đi dạo quanh căn nhà rộng lớn này.

Trước khi quay đi, A Bá chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Trương Vân Giang đang chuẩn bị dẫn Tạ Vô Phưởng vào phòng cờ: "À đúng rồi, Vân Giang, Phú Quý không sao chứ? Ông gặp được người chưa?"

"Không gặp, nhưng không sao đâu." Trương Vân Giang đáp ngay, "Nói là ngộ đạo rồi, giờ không biết đang trốn ở đâu nghiền ngẫm cờ nữa."

"Ồ!" A Bá ngạc nhiên, thốt lên: "Bao năm rồi không thấy Phú Quý như thế."

"Đúng vậy." Giọng nói của Trương Vân Giang vọng lại, mang theo chút ý cười: "Còn nói muốn đánh cho tôi tan tác nữa chứ!"

A Bá bật cười, lắc đầu cảm thán: "Tốt, tốt lắm."

Ông quay đi, cuối cùng cũng yên tâm tập trung tiếp đón các vị khách tối nay.

Nhưng ông lại bất ngờ thấy hai thanh niên trước mặt dường như đang cười.

Lúc đầu Úc Bạch không hiểu Phú Quý là ai, giờ đây đang cố gắng kìm nén nét mặt: "Phú Quý…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!